Chương 2

Bí sự nhân gian

“Thì ra cô đã chuẩn bị tốt.” Hệ thống cười mà nói với cô: “Một khi đã như vậy, thì bắt đầu cái nhiệm vụ thứ nhất này đi!”

Lưu Đông Dĩnh mới vừa phản ứng lại, đã bị một lực đạo túm vào. Trước khi mỗi lần bắt đầu nhiệm vụ, nàng đều có đủ thời gian xem phim nhựa, hơn nữa sau khi tiến vào phim nhựa, cô có thể nhớ rõ toàn bộ nội dung, nhưng có một chút không tốt đó là không thể lựa chọn điện ảnh cho chính mình, hệ thống an bài cái nào thì sẽ phải làm cái đó.

Lưu Đông Dĩnh bất đắc dĩ, nhưng cô cũng không muốn ngây ngốc ở cái hệ thống phim nhực sắc tình bạch bạch bạch hệ thống, nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, không chừng sẽ hoàn thành ngay lập tức. Hơb nữa, nơi này không có ai nhận ra mình, coi như mình là đang nằm mơ là tốt rồi, một giấc mộng xuân. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy dễ dàng tiếp thu hơn một chút.

Cái điện ảnh thứ nhất tên《 Bí sự nhân gian 》 đã bắt đầu chiếu phim, Lưu Đông Dĩnh dùng thời gian trong một phút để xem điện ảnh xong, sau đó tạm hiểu rằng là chuyện gì xảy ra: Đây là chuyện xưa của hai vợ chồng đã kết hôn, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nam nữ chủ đều đã kết hôn, nhưng từng người hôn nhân cũng không có tình cảm, ít nhất không phải vì là tình yêu mà kết hôn. Sau đó nam nữ chủ gặp nhau, củi khô lửa nóng va chạm, rồi nở hoa.

Lưu Đông Dĩnh phát hiện bên trong kịch bản kia, đoạn nam nữ chủ bạch bạch bạch không nhiều, cũng chỉ có ba đoạn, nhưng bởi vì nữ chủ khá là ngây thơ, cho nên những việc này đều do nam chủ chỉ đạo, nữ chủ chỉ hưởng thụ là được rồi.

Nhìn đến cái này, cô yên lòng, bản thân cô không có kinh nghiệm gì nhiều, thật muốn cô làm ra mấy động tác kia, cô không thể làm nỗi.

Trên màn hình đã bắt đầu đếm ngược, sau khi đếm ngược hoàn thành, cô không thể không tiến vào điện ảnh, dựa theo quy tắc, có khả năng cô sẽ tiến vào giai đoạn trước thời điểm nam nữ chủ bồi dưỡng tình cảm, tựa như nam nữ chủ ôm nhau, hôn môi gì đó. Cũng có thể trực tiếp tiến vào thời điểm củi khô lửa bốc của bọn họ, trong lòng Lưu Đông Dĩnh âm thầm cầu nguyện, hy vọng mình có thể tiến vào thời điểm hôn môi, có cái tâm lý giảm xóc sẽ ổn hơn.

Cô lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm giác một trận gió thổi qua từ bên cạnh, chờ đến lúc mở to mắt, phát hiện mình đang ở trong nhà nam chủ, bởi vì nam nữ chủ là hàng xóm của nhau, hai nhà vô cùng thân thiết, thường xuyên liên hoan gì đó với nhau, cho nên người khác cũng không hoài nghi gì cả.

Lưu Đông Dĩnh nhìn kỹ một chút, phát hiện nam chủ đang ở phòng âm nhạc, nàng nhớ lại cảnh trượng kia, đúng rồi, là nam nữ chủ khiêu vũ bên nhau, sau đó là cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ lên giường.

Đến cả thời gian giảm xóc cũng không cho nàng, nghĩ vậy, Lưu Đông Dĩnh bắt đầu trở nên khẩn trương.

Bộ kịch này, hình như nam chính là một minh tinh tuyến thứ ba không nổi danh, đến cả tên gọi là gì, Lưu Đông Dĩnh cũng không nhớ nổi, tuy nhiên lại có một gương mặt hoàn mĩ. Phân lượng xem soái ca, nàng cũng không bài xích như vậy, nàng càng có rất nhiều bất an và khẩn trương.

Nam chủ Kim Nhất Bình làm tốt âm nhạc, xoay người, thì nhìn thấy dáng vẻ Lưu Đông Dĩnh co quắp bất an, lúc này, âm nhạc chậm rãi vang lên, hắn thân sĩ tiến lên, làm ra một cái tư thế mời. Lưu Đông Dĩnh do dự một chút: “Tôi không khiêu vũ.” Đây là dựa theo lời kịch mà nói.

Quả nhiên, Kim Nhất Bình cười nói: “Không sao, tôi nhảy, tôi có thể mang cô.”

Lưu Đông Dĩnh do dự mà duỗi tay ra, tùy ý Kim Nhất Bình mang mình theo, trong âm nhạc thong thả vũ điệu nhẹ đạp.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chảy xuôi tình yêu, Lưu Đông Dĩnh ngượng ngùng mà cúi đầu, trên môi nóng lên, vũ bộ ôm nhau ngừng lại, Kim Nhất Bình ôm cô vào trong lòng, không khách khí mà hôn lên.