Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Quyển 1 - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa ra khỏi phạm vi Tần Triều Mộc có thể nhìn thấy, Tần Triều Dương liền rút tay ra khỏi Lăng Dung, bước chân cũng nhanh hơn chạy vào sân thể dục.

"Trời ạ, cậu không thể vô tình như vậy, dùng xong liền bỏ chứ." Lăng Dung chạy theo ở phía sau kêu, cũng may mắn chung quanh không có ai, nếu không sợ là khiến cho mọi người hiểu lầm lớn.

"Cậu.." Tần Triều Dương bị lời này làm cho sửng sốt ngay lập tức ngừng lại, đôi mắt trừng lớn, nếu không phải còn nhớ rõ bản thân đã nói "Tuyệt đối không được nói một lời nào với cái tên vô lại này", thì không chừng Tần Triều Dương đã trách cứ Lăng Dung nói chuyện thô thiển rồi.

Do được giáo dục từ nhỏ nên cậu không thể nói được từ ngữ mắng chửi người.

Thấy đã đạt hiệu quả khiến cậu dừng lại, Lăng Dung lập tức đi theo sau, tiếp đó giữ chặt tay cậu dắt cậu tiến về một hướng khác.

Tần Triều Dương muốn lấy tay về nhưng không có thực hiện được, việc này khiến cho cậu kinh hãi nhìn người có cánh tay nhỏ hơn cậu, gầy hơn cậu, lùn hơn cậu vậy mà lại có sức lực lớn đến thế.

Đương nhiên, Tần Triều Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân là do bản thân quá yếu, dù gì thì ngày hôm qua chính mắt cậu đã nhìn thấy Lăng Dung có thể ngăn nắm đấm của Lưu Thừa Nghĩa lại.

Lưu Thừa Nghĩa tuy rằng chỉ mới học lớp 11, nhưng lớn lên cao to, một người có thể địch hai người.

Tần Triều Dương vốn muốn đi sân thể dục lại bị đưa đi tới một góc hẻo lánh, mới vừa buông tay cậu ra, Lăng Dung đã thấy một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, nhưng ngoài giận dữ và hoài nghi thì còn nhiều thêm cảm xúc khác.

"Được rồi, cậu cũng đừng nóng giận chuyện tôi kéo cậu đến nơi này nữa, dù gì thì vừa nãy đã tốn không ít thời gian, nhạc thể dục buổi sáng cũng vang lên một lúc rồi, cậu có đi cũng không kịp đâu, làm gì có ai muốn nghe mắng chứ." Lăng Dung giải thích hành vi của cô.

"Tụi mình ở chỗ này chờ xong thể dục buổi sáng thì trở lại, đến lúc đó thì chen vào đám đông, ai biết cậu đã đi đâu được chứ, tôi cũng không tin giám thị còn điểm danh từng người một." Lăng Dung tiếp tục giải thích thao tác của cô cho Tần Triều Dương, kinh nghiệm phong phú vừa nhìn đã biết ngay là tay già đời.

Chính xác, ở trong trí nhớ của nguyên chủ thật đúng là như vậy, mỗi lần lúc nghe giảng sẽ đi theo bọn Lưu Thừa Nghĩa trốn ở một góc nào đó, nếu đám nam sinh kia hút thuốc lá thì nguyên chủ không chạm vào, chỉ đi theo cho vui hoặc ngồi một bên chơi di động để gϊếŧ thời gian.

Loại học sinh hư hỏng như bọn họ, đi học mang di động đều là chuyện bình thường.

Tần Triều Dương không quay trở về, giống như là cam chịu lời nói của Lăng Dung.

"Tôi nói này.. cậu trả lời tôi một câu đi chứ, chứ nếu không hai ta ở đây chỉ nhìn nhau thôi thì cũng thật xấu hổ." Lăng Dung nâng má dựa vào tường, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng của con gái, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tần Triều Dương mà đánh giá.

Thiếu niên mới mười sáu mười bảy vẫn còn ở tuổi ngây ngô, khuôn mặt tuấn tú không giống với Tần Triều Mộc dịu dàng, mà có góc có cạnh, tối tăm trên mặt cũng vơi đi bớt, nhìn như thiếu niên trong sáng, nếu được bình chọn làm nam thần thì cũng không kinh ngạc chút nào.

Đương nhiên Lăng Dung cảm thấy bản thân không có tư cách gì để chỉ trích diện mạo của Tần Triều Mộc, dù gương mặt này của cô sau khi được tẩy trang cũng khó phân biệt được giới tính, nhưng cô cảm thấy nếu bản thân đi tranh chức nam thần trường học thì vẫn có phần thắng.

Cả người bị cô nhìn chằm chằm không mấy dễ chịu, hơn nữa việc mới xảy ra không nằm dự kiến của Tần Triều Dương, cậu cuối cùng cũng đầu hàng, hỏi ra vấn đề vẫn luôn nghi ngờ trong lòng từ lâu.

"Cậu tại sao lại muốn giúp tôi?"

Âm thanh của thiếu niên có chút khàn khàn nhưng Lăng Dung lại không thấy khó nghe, thậm chí còn tựa như tiếng trời, dù gì thì để nam chính nói một lời với cô cũng không dễ dàng.

"Tôi không muốn cậu bị ăn hϊếp!" Lăng Dung buộc miệng nói ra ý nghĩ trong lòng, tuy rằng cứu vớt nam chính là nhiệm vụ hệ thống giao cho cô, nhưng sau khi biết được kết cục của Tần Triều Dương, cô thật sự thấy thương tiếc và đau lòng cho người thiếu niên này, muốn làm chút gì đó để thay đổi vận mệnh của cậu.

Không muốn cậu bị ăn hϊếp ư? Tần Triều Dương đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, chẳng lẽ cậu bị nhóm bọn họ ăn hϊếp ít chắc? Tuy rằng cậu chưa từng gặp bạo lực gì lớn, nhưng lại thường xuyên bị cô lập.

Lưu Thừa Nghĩa cướp dây chuyền uy hϊếp cậu thì không nói, còn giúp Tần Triều Mộc lan tin cậu mới là con riêng bên ngoài.

Nói thì lại buồn cười, rõ ràng cậu mới là con trưởng Tần gia, mà hiện tại chỉ có thể yên lặng chịu đựng tất cả, cậu cũng không tố cáo với giáo viên, cậu biết có Tần gia cùng với Trần Nghiên Nghiên ở đây, cho dù có tố cáo cũng chỉ khiến chủ nhiệm lớp khó xử thôi.

Cậu cũng không nói cho ông ngoại để giúp cậu xả giận, ông hiện tại đã lớn tuổi, thân thể không tốt, nếu biết cậu bị Tần gia ức hϊếp như vậy khẳng định sẽ tức giận mà giúp cậu lấy lại công bằng, nhưng hiện tại ông ngoại không thể đấu lại Tần gia được.

Cậu chỉ có thể dựa vào bản thân, lấy yếu thế để thỏa hiệp bọn họ.

Nhưng nay cái tên Lăng Dung chỉ mới tiếp xúc với cậu vài lần mà đã muốn giúp cậu, không muốn cậu bị ăn hϊếp?

Tần Triều Dương cười châm chọc, cho dù như thế nào thì trong lòng cũng không tin tưởng, phẫn uất trong lòng đã lâu làm cậu nhất thời không khống chế được cảm xúc "Cậu nếu thật sự muốn giúp tôi thì lấy lại dây chuyền mà Lưu Thừa Nghĩa cướp từ tay tôi về đi." Nói xong đôi mắt cậu mang chút lợi dụng nhìn về phía Lăng Dung.

Nhưng vừa nói ra, Tần Triều Dương bỗng dưng có chút hối hận, cậu đáng lẽ không nên kích động, hiện tại muốn thu lại lời nói cũng không được.

Lăng Dung và cậu không thân cũng chẳng quen, có khi là do đầu hỏng nên nhất thời thiện tâm với cậu hoặc muốn chê cười xem cậu sẽ diễn trò hề gì, chứ không sao có thể mạo hiểm lấy dây chuyền về mà đắc tội Lưu Thừa Nghĩa được chứ?

Lời này của cậu giống như bản thân thật sự muốn xin cô giúp đỡ.

"Được." Ai ngờ Lăng Dung đột nhiên nói ra một chữ như vậy.

"..."

Tần Triều Dương kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó nhíu mày nói "Tôi không có nói giỡn."

"Tôi cũng không có nói giỡn." Lăng Dung buông tay, mái tóc lệch ở trên trán che đậy đi ánh mắt, Tần Triều Dương muốn nhìn ra cảm xúc trong tầm mắt của đối phương, nhưng mà cậu cảm thấy cô không giống như đang cậy mạnh.

"Nhưng mà.." Nếu không phải đầu óc Lưu Thừa Nghĩa có bệnh nguyện ý đem đồ vật trả cho cậu, Lăng Dung đi khẳng định sẽ chọc giận đám người kia, đến lúc đó nếu thật sự đánh nhau..

Tần Triều Dương lại liếc mắt nhìn thân thể nhỏ bé của Lăng Dung, cảm thấy tên nhóc này có khả năng không tránh được một trận ác chiến.

"Tôi sẽ không trả tiền thuốc men cho cậu." Mày Tần Triều Dương nhăn lại.

"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không bị thương." Lăng Dung đã sớm muốn nhìn thử thân thủ của bản thân, cô có dự cảm giá trị vũ lực của bản thân sẽ không quá thấp.

Tần Triều Dương vốn đang muốn nói lời phía sau lập tức nuốt hết trở về, tên này cũng thật tự mình đa tình, ai quan tâm cậu ta chứ, cậu rõ ràng là.. là..

Nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái gì, con ngươi Tần Triều Dương cụp xuống che lại ảo não trong đó.

"Được rồi, tiếng nhạc chỗ sân thể dục ngừng rồi, tụi mình đợi một chút rồi trực tiếp trà trộn vào trong đám người, vô học trước đã, tôi bảo đảm trả lại đồ cho cậu trong vòng 3 ngày."

Sau khi hai người trở lại quả nhiên không bị giám thị bắt được, Lăng Dung rất hăng hái nghe giảng hai tiết cuối cùng, mà Tần Triều Dương từ trước đến nay đi học đều nghe giảng lại thất thần một tiếng rưỡi.

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, không đợi Lăng Dung thu dọn cặp sách, cửa lớp số 8 có một đám thiếu niên lưu manh không mặc đồng phục đang đứng, lấy Lưu Thừa Nghĩa cầm đầu, hô to vào trong phòng học "Lăng Dung mày ra đây cho tao!"

Lúc này người trong lớp học chuẩn bị đeo cặp sách chạy cũng không dám nhúc nhích, lại ngồi trở lại vị trí của mình lần nữa, trốn như con chim cút.

Sắc mặt Tần Triều Dương cũng biến đổi, nhìn Lăng Dung thật sự chuẩn bị ra ngoài, cậu vội vàng kêu lên "Cậu đừng đi!"

Cậu không cần nghĩ cũng biết Lưu Thừa Nghĩa đột nhiên tới tìm Lăng Dung khẳng định là vì buổi sáng hôm nay cô đυ.ng đến Tần Triều Mộc, chắc là không bao lâu sau khi bọn họ gặp Tần Triều Mộc, tên em trai kia của cậu đã đi tìm người cáo trạng, dù gì thì trước kia lúc ở Tần gia, Tần Triều Mộc cũng méc cậu với Tần Dịch như vậy.

Hiện tại khẳng định Lưu Thừa Nghĩa đã thấy bất mãn với Lăng Dung, nếu lúc này Lăng Dung giúp cậu lấy dây chuyền về sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

"Yên tâm, nhất định sẽ lấy dây chuyền về cho cậu mà không có tổn hao gì."

Biết xíu nữa sẽ có một hồi ác chiến, Lăng Dung liền dứt khoát bỏ lại cặp sách chạy ra ngoài, ngay sau đó Tần Triều Dương liền thấy Lưu Thừa Nghĩa giống như nói gì đó, vốn dĩ cả đám lưu manh đang vây quanh ở cửa lớp số tám đều tản ra đi theo Lưu Thừa Nghĩa, Lăng Dung cũng không thấy bóng dáng đâu.

Đôi tay Tần Triều Dương đang rũ ra lại lần nữa nắm thật chặt, trong mắt không biết đang ấp ủ cảm xúc gì.

Bởi vì đám người kia đến nên lớp học trở nên im lặng như gà, sau khi Lưu Thừa Nghĩa đi cũng khôi phục lại náo nhiệt bình thường khi tan học, còn có một số người và bạn thân ở bên cạnh đang suy đoán xem Lăng Dung đã làm gì khiến đại ca trường tức giận đến vậy.

Bên kia, Lăng Dung bị ba bốn người Lưu Thừa Nghĩa đưa đến một cái ngõ nhỏ quen thuộc, chẳng qua người lần trước bị vây quanh là Tần Triều Dương, lần này đổi thành cô.

Bọn họ còn biết đánh nhau ở trong trường học sẽ bị ghi tội, cho nên cố ý đưa người tới nơi hẻo lánh này.

Chung quanh không có người khác, Lưu Thừa Nghĩa không chút khách khí đẩy Lăng Dung thật mạnh, diện mạo vốn đã hung dữ càng thêm nổi giận đùng đùng "Lăng Dung mày giỏi lắm, cũng dám thông đồng với tên Tần Triều Dương kia, còn kết minh ức hϊếp anh em tao?"

Người anh em này tất nhiên là chỉ Tần Triều Mộc, vừa tan học Tần Triều Mộc liền đi tìm Lưu Thừa Nghĩa kể mọi chuyện buổi sáng ra, miêu tả sơ dáng vẻ tên côn đồ một chút, cái đầu nhuộm sắc vàng, mắt bị tóc che đi, cơ thể nhỏ gầy ngoại trừ Lăng Dung thì còn ai vào đây!

Lưu Thừa Nghĩa vừa nghe thấy anh em của mình bị chính đàn em mình ức hϊếp, đương nhiên sau khi tan học liền tới lấy lại công bằng cho người anh em.

Dạy dỗ một tên đàn em thì có là gì, sao có thể quan trọng hơn anh em chứ, hắn ta chỉ cần vung tay nói một câu ở trường trung học Đế Đô này không biết có bao nhiêu người muốn làm đàn em của hắn ta, cho nên sẽ không để ý một tên râu ria như Lăng Dung.

Lúc sáng Lăng Dung quyết định giúp Tần Triều Dương cũng đã nghĩ đến chuyện như bây giờ, dù sao thì cô cũng không thể luôn đi theo tên Lưu Thừa Nghĩa này được, hiện tại vừa lúc xé rách mặt, còn có thể giúp Tần Triều Dương lấy dây chuyền về, vừa có được thêm thiện cảm.

"Anh Nghĩa, lời này anh nói không đúng rồi, anh có thể vì anh em tới tìm tôi gây phiền phức, tôi đương nhiên cũng có thể giúp anh em xả giận rồi." Lăng Dung cười nói, không có một chút nhận sai.

"Mày nói mày coi Tần Triều Dương như anh em? Mày muốn phản bội tao!" Lưu Thừa Nghĩa chính là tên ích kỷ, hắn ta có thể tùy ý vứt bỏ một tên đàn em, lại không cho phép người ta chủ động tách khỏi bọn họ.

"Lời này của anh Nghĩa quá nghiêm trọng rồi, cũng không phải nguyện trung thành, thì sao có thể nói là phản bội." Lăng Dung cong khóe môi như mỉa mai, nếu lúc này dùng diện mạo vốn có của cô chỉ sợ sẽ hút hồn được biết bao nhiêu người.

"Đúng rồi, lần này nếu đã đến đây, vậy thì thuận tiện muốn một đồ vật trong tay anh Nghĩa."

"Cái gì?"

"Dây chuyền anh lấy của Tần Triều Dương, phải làm phiền anh đem trả về rồi."

Mọi người cảm thấy Lăng Dung điên rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »