Quyển 1 - Chương1: Nam Chủ Mất Trí Nhớ Thời Dân Quốc

“Tôi hối hận, tôi không nên trả lại người mà tôi gần như có được trở về, nếu cô thật sự có thể giúp tôi, tôi hy vọng cô có thể lấy linh hồn của tôi, làm Lục Thiên Dư yêu tôi yêu đến nỗi không có tôi liền sẽ nổi điên!"

Trong màn hình nữ nhân thần sắc điên cuồng vặn vẹo, nhưng vẫn khó có thể che giấu khuôn mặt mỹ lệ, Lam Âm hơi hơi câu môi, tắt đi màn hình ở không trung màu lam nhạt cửa sổ, ngay sau đó nữ nhân kia ảnh hưởng cũng đi theo biến mất, Lam Âm hơi hơi đứng dậy, đa tình đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Như vậy…… Như cô mong muốn."

Con người sống trong xã hội rộng lớn, mọi điều họ làm và nói hằng ngày đều rõ ràng, nhưng suy nghĩ của con người chắc chắn sẽ có những hiểu lầm tạo thành cốt truyện cẩu huyết . Lam Âm làm vị trí thời không, áp đảo 3000 tiểu thế giới như một vị thần, tuy nhiên vị thần này lại có sở thích hơi tà ác, thích nhất là nhập vào cơ thể của người khác, những bi kịch và cảm xúc tươi mới của con người là món tráng miệng ngon nhất của vị thần này.

Lam Âm đi xuống thần điện, ngón tay lướt nhẹ trên những chiếc đèn thuỷ tinh, ánh sáng màu hoa oải hương tỏa ra trong chúng, thỉnh thoảng nhấp nháy như thể trong đèn không phải là ánh sáng mà là những sinh vật sống.

Một chân chậm rãi bước vào trong hồ luân hồi, làn váy màu đỏ sậm hoàn toàn chìm xuống nước, Lam Âm dần dần biến mất.

Lần này nguyên chủ, tên Diệp Lam Âm, từ nhỏ cùng Lục Thiên Dư là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ, Diệp Lam Âm cùng Lục Thiên Dư tình cảm phi thường tốt, không hiểu tình yêu Lục Thiên Dư cũng từng hứa hẹn về sau sẽ cưới Diệp Lam Âm, đáng tiếc theo thời gian trôi đi, lời hứa hẹn nho nhỏ thiếu niên liền trưởng thành phân độ nhẹ nhàng, Lục gia thiếu gia ra ngoài học tập trở về, còn mang về một nữ nhân, không màng lục gia ngăn cản, chính là muốn cưới cô ta.

Diệp Lam Âm tính tình dịu dàng, thấy Lục Thiên Dư đã quên ước định hồi nhỏ cũng không có cưỡng bách Lục Thiên Dư, chỉ là hôn lễ cô không tham gia. Lục Thiên Dư vợ Hoàng Uyển Linh là tiểu thư xuất thân từ gia đình suy thoái, được rất nhiều nam nhân vây quanh, cô ta thấy Diệp Lam Âm vẫn luôn chưa kết hôn, liền chủ động giới thiệu Văn Thịnh cho cô, Văn Thịnh tính cách lạnh nhạt, nhưng là người săn sóc, không lâu lúc sau liền cùng Diệp Lam Âm kết hôn, sau hai năm hai người vẫn luôn chưa có con . Sau này Diệp Lam Âm mới biết được, Văn Thịnh yêu ban đầu là Hoàng Uyển Linh, không muốn Diệp Lam Âm sinh con cho hắn, liền bỏ thêm thuốc tránh thai cho cô ấy uống.

Vì thế Diệp Lam Âm liền hắc hóa, sau đó Hoàng Uyển Linh cùng Văn Thịnh trước kia qua lại bị Lục Thiên Dư phát hiện, hai người đánh nhau, Lục Thiên Dư đầu đập vào một tảng đá mất trí nhớ, Diệp Lam Âm thừa dịp cơ hội này mang Lục Thiên Dư bị mất trí nhớ chạy trốn khỏi đất liền, chạy đến thành phố ven Vịnh, trước khi rời đi Diệp Lam Âm còn mang theo con của Hoàng Uyển Linh mới vừa sinh.

Lam Âm tới đúng là thời điểm, lúc này Diệp Lam Âm đã dàn xếp tốt Lục Thiên Dư, ‘ người một nhà ’ ở cùng nhau được hai ngày.

Trong viện nội, Lam Âm mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt vừa vặn ,bưng một chén cháo đặt trên chiếc bàn gỗ vuông vức ,trên bàn bày bốn đĩa thức ăn . Lam Âm đứng trước nam tử tuấn tú ôn nhu nói, “Thiên Dư, nhanh ăn đi, bệnh nặng nên tẩm bổ thật tốt."

Lục Thiên Dư nhìn Lam Âm, nhíu mày hỏi “cô là ai?"

Lam Âm nghe xong bất đắc dĩ thở dài, giận hắn, “Lại hỏi cái này vấn đề, em là vợ của anh, anh nhìn lại mình, em nói không cho anh nên núi ngắm phong cảnh vẽ tranh, anh một hai phải đi, giờ bị hỏng đầu, thậm chí vợ cùng con đều không quen biết, nếu làm tiểu bảo nghe thấy nó sẽ khóc.” Tiểu bảo còn là trẻ con.

Lục Thiên Dư tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng, nếu người phụ nữ trước mắt này thật sự là vợ hắn, vậy tại sao trong lòng hắn lại không hề có cảm giác yêu thương nào? Ngược lại, hắn lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn không có ký ức về người phụ nữ này nhưng đối với hắn , cô rất quen thuộc như thể hắn thực sự là chồng của cô, và cảm giác đó có chút chân thực đối với hắn.

Lam Âm lại cười: "Đừng cau mày, đừng tưởng rằng em không biết anh đang lẩm bẩm trong lòng cái gì. Ăn cơm trước đi, ký ức sẽ từ từ quay lại." Cô dịu dàng nhìn Lục Thiên Dư, trong mắt tràn đầy ánh mắt. Tràn đầy mong đợi, "Thiên Dư, ngày mai đừng đi vẽ tranh. Ngày mai... ngày mai là ngày kỉ niệm chúng ta kết hôn, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Lục Thiên Dư nghe vậy, do dự một lát, hắn còn chưa kịp trả lời, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi từ trong bếp đi ra, bưng hai món ăn ra, Lam Âm vội vàng đứng dậy đáp lại. Lục Thiên Dư nghe thấy người phụ nữ cười nói: "Thiên Dư, ngày mai con và Lam Âm có thể ra ngoài, mẹ ở nhà chăm sóc Tiểu Bảo, sẽ không sao đâu."

Lục Thiên Dư có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt với người phụ nữ này, khi nhìn thấy bà, trong lòng hắn nảy sinh cảm xúc như mẹ con, vì vậy Lục Thiên Dư gật đầu: “Được.”

Sau khi ba người ăn xong, người giúp việc đi lên dọn dẹp bát đĩa. Trong thư phòng, Lan Âm xoa bóp vai Lục Thiên Dư, cẩn thận nói với anh: “Anh là họa sĩ , đêm nay đừng nghĩ ngợi quá lâu trong thư phòng, đến thời gian hãy về phòng nghỉ ngơi."

Tuy rằng tiếp xúc thân thể có chút không thoải mái, có chút lúng túng, nhưng Diệp Lam Âm xoa bóp quả thực rất tốt ,một lát sau, Lục Thiên Dư thả lỏng rất nhiều, liền đồng ý: "Được."

"À, nhân tiện, màu xanh mà anh thích nhất, trước đây anh đã đưa cho em, em để ở nhà kho nhỏ ở phía Nam. Nó nằm trên kệ tầng ba. Nếu anh muốn dùng hết thì cứ đi lấy một ít. Lam Âm vừa nói, thân mật ghé vào tai Lục Thiên Dư. Khoảng cách quá gần, Lục Thiên Dư hơi quay đầu lại, có thể nhìn thấy hàng mi cong cong của Diệp Lam Âm, trong mắt cô hiện lên nụ cười, tay cầm bút của anh đột nhiên cứng đờ, nhưng Diệp Lam Âm lại gần hơn, hôn lên trán anh, "Vậy thôi em về phòng trước, tiểu Bảo là tiểu gia hỏa dính người, một giây cũng không rời khỏi em được."

"Được." Từ đầu đến cuối, Lục Thiên Dư chỉ có thể nói một chữ "Được", nhưng lần này hắn ngơ ngác nói ra, hắn chỉ cảm thấy Diệp Lam Âm hôn nơi đó tê dại, có chút gì đó run rẩy, cảm giác nóng rát.

Lam Âm mở cửa gỗ của phòng ra, nhìn thấy bà lão đứng ôm đứa bé nhẹ nhàng dỗ dành, thấy Lam Âm đi vào, bà tức giận nói: “Thằng nhóc này không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy con liền thân, thật giống mẹ con."

Lam Âm liếc nhìn người phụ nữ, thấp giọng nói: "Mẹ cẩn thận." Người phụ nữ này tên là Cố Phong, người hầu của Lục gia, nhiều năm trước có tình một đêm với chủ nhân Lục gia, may mắn mang thai và sinh ra Lục Thiên Dư. Nhưng thân phận không thấp nên chỉ có thể trở thành bảo mẫu, vẫn không thể cùng Lục Thiên Dư nhận nhau. Bà và Lam Âm nhận ra nhau, nhưng may mắn là Lục thái thái ghét Lục Thiên Dư, nên làm Lục Thiên Dư và "bảo mẫu" trở nên thân thiết như hai mẹ con. Bây giờ Diệp Lam Âm đã cho bà cơ hội làm mẹ chính thức của Lục Thiên Dư, bà làm sao có thể từ chối được.