Trong lúc giấc ngủ, Ngải Toàn cũng không ngủ ngon.
Nàng cau mày, giống như một người ngoài cuộc, bị bắt nhìn từng hình ảnh hiện lên giống như một bộ phim điện ảnh.
Nếu nói những ký ức về “Tương lai” quá mức xa lạ, lúc này đây hình ảnh càng làm cho cô cảm thấy quen thuộc. Cô thấy được sau khi “cô” xảy ra tai nạn xe cộ, Cố Hành xuất hiện, hắn sắc mặt trắng bệch, lúc bế cô lên cơ thể hắn đều run rẩy, liên tục kêu tên cô, ánh mắt mang theo sự thất thần cùng hoảng sợ.
Sau đó, cô hôn mê bất tỉnh. Hắn chăm sóc cô suốt mười hai ngày, cả ban ngày lẫn đêm khuya, canh giữ ở bên cạnh giường cô, cùng bác sĩ lặp đi lặp lại xác nhận tình trạng sức khoẻ của “cô”.....
Có lẽ là người đứng xem nên cô cảm xúc sâu đậm, cô nhìn con ngươi đen bóng sâu thẳm của hắn lộ ra nhu tình cùng thương tiếc, cũng có kinh ngạc.
Nàng gần như có thể xác định: Cố Hành thích “cô”, hẳn là rất thích.
Hình ảnh tiếp tục chiếu phim, cô nhìn thấy Cận Ngôn phong tỏa tin tức về “cô” , không ngừng tìm kiếm vị trí, liên tục gọi điện thoại cho cô, có chút mất hồn mất vía.
Sau khi chiếc xe kia gặp tai nạn đã nổ tung, Cận Ngôn không tin lúc cô đã ở trong xe gặp tai nạn, bữa tiệc đính hôn mà Cận gia sắp xếp cũng bị hắn hủy bỏ.
Ngải Toàn nhìn cảnh tượng hết sức chân thật trước mặt, chậm chạp không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhanh chóng, cô càng thêm tò mò, cô nhìn đến “cô” sau khi trở về từ bờ biển, liền chậm rãi khôi phục ký ức, nhớ tới những chuyện xảy ra trước kia.
“Cô” muốn đi trở về, Cố Hành chần chờ thật lâu, đáy mắt rõ ràng không muốn cô rời đi, cuối cùng vẫn là đưa “cô” trở về, mà tin tức “cô” trở về bị Cận Ngôn biết, hắn tìm được cô.
Hai người cảm tình thăng ôn, hắn đáp ứng “cô” tuyệt đối sẽ không cưới người khác, cũng sẽ không tiếp nhận liên hôn của gia tộc, có thể thấy hắn rất thích nàng.
Bọn họ dây dưa qua lại mấy tháng, còn ngọt ngào lăn lộn trên giường một trận, nhất thời cầm lòng không được, sau đó “cô” liền mang thai.
Cận Ngôn mười phần vui vẻ, lén lút chuẩn bị cầu hôn. Hắn còn mang cô đi tham dự tiệc mừng thọ của Lục lão gia, mà Cận phụ nhân cũng ở, đối phương còn mang theo Tạ Doãn Hâm con dâu Cận gia mà bà thừa nhận, trước mặt mọi người giới thiệu thân phận, dẫn tới “cô” té ngã, động thai khí.
Mà lúc này Cận Ngôn đang nói bận bàn bạc công việc với đối tác, hoàn toàn không biết bên kia xảy ra tình huống gì, là Cố Hành xuất hiện đem “cô” đi bệnh viện. Thời điểm ở “cô” nằm viện, Cận phu nhân còn tới đi tìm cô, nói thẳng sẽ không chấp nhận “cô” làm con dâu, còn nói “cô” cùng Cố Hành thật không minh bạch, thật sự đê tiện, cuối cùng đứa nhỏ này cũng không giữ được, “cô” lấy nước mắt rửa mặt.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, lúc sau lại là một màn lớn cẩu huyết, cô bị người khác ngáng chân, bị Cận phu nhân nhằm vào, bị Tạ Doãn Vận cùng một thiên kim nhà giàu khác thích Cận Ngôn thiết kế hạ thuốc bắt cóc, lại lần nữa mang thai, càng là màn ngược bắt đầu, đến sinh con cũng phải lén lút sinh.
Là một ảnh hậu, trải qua thanh danh hỗn độn, rớt đài trở thành mình tinh tuyến mười tám khó khăn sinh con, khi chảy máu nhiều là Cố Hành dẫn người tới cứu cô, đem cơ thể suy yếu của cô mang về tĩnh dưỡng, cuối cùng chỉ có một mình hắn ở bên cạnh chăm sóc “cô” một người không có tiếng tăm gì, vì cô giải quyết chướng ngại, nhìn “cô” cùng Cận Ngôn sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
.....
Sau khi Ngải Toàn tỉnh dậy, nằm ở trên giường nhìn trần nhà phát ngốc, không ngừng nhớ lại giấc mộng tối hôm qua.
Trong đầu cô cũng chỉ có hai chữ: Cẩu huyết.
Thật là đoạn tình cảm cẩu huyết.
Nếu một người có thể đoán trước tương lai vận mệnh của bản thân, biết sẽ mấy phen tìm được đường sống trong chỗ chết, sinh non chảy máu nhiều, thanh danh hỗn độn xú danh rõ ràng, bị nhục nhã bị vu tội, đều là vì một nam nhân mỏng lạnh ngạo mạn, cô sẽ làm như vậy sao?
Đại khái là giống cô như bây giờ, chỉ cảm thấy đầu óc có bệnh.
Giống như nghĩ đến cái gì, cô xốc chăn lên, đi vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, nhìn thật gần, không ngừng nhìn gương mặt chính mình trong gương.
Giống như trong truyện tác giả miêu tả, mày liễu mắt hạnh, xinh đẹp động lòng người, da thịt sứ bạch trong sáng. Nàng ngắm nhìn một hồi cảm thấy chính mình thật sự lớn lên không tồi.
Vì thế, Ngải Toàn càng thêm lâm vào trầm tư.