Đêm tối dần, mặt biển phản chiếu ánh trăng sáng.
Cố Hành ngồi ở trong thư phòng, khác với ánh mắt ôn nhuận với Ngải Toàn, giờ phút này đôi mắt kia lạnh lẽo, cả người u ám âm trầm, cầm di động, giọng lạnh như băng: “Sao cô ấy lại nhớ ra nhanh như vậy?!”
Khoảng thời gian này là ngày hắn hạnh phúc nhất, người hắn ngày đêm thương nhớ đang ở bên cạnh hắn, hắn có thể ở bên cô, có thể nhìn cô mọi lúc mọi nơi, mà cô lại sắp sửa nhớ lại ký ức trước kia, đến lúc đó cô sẽ không còn ỷ lại hắn, thậm chí sẽ rời xa hắn.
Nghĩ tới đây, Cố Hành siết chặt bàn tay, lòng bàn tay trở nên trắng bệch, nội tâm thô bạo ngo ngoe rục rịch, không cách nào kiềm chế.
Bác sĩ Trương nơm nớp lo sợ, chỉ có thể căng da đầu nói: “Nói đúng ra, Ngải tiểu thư không tính mất trí nhớ. Tác động là thần kinh đã chịu ảnh hưởng, mà đại não kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, lựa chọn bỏ qua một số ký ức, hoặc là áp chế những ký ức này, dựa theo tình huống trước mắt, những ký ức mà cô ấy chấp nhận trước sẽ dần dần liên kết với nhau, còn những ký ức không được chấp nhận ——”
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt Cố Hành lập tức trở nên âm trầm, bác sĩ Trương dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở sắc bén kia, không dám nói tiếp, lại nói một loại phương án khác: “Nếu tiến hành can thiệp, cũng có khả năng áp chế những ký ức chưa được nhớ lại, trong tiềm thức hẳn là cũng kháng cự, chỉ cần thôi miên dẫn đường, nếu thành công, ký ức sẽ lại lần nữa bị phong ấn.”
Cố Hành nhíu mày như cũ, lại hỏi một vấn đề: “Liệu có ảnh hưởng đến cô ấy không?”
Bác sĩ Trương: “Đối với thân thể cùng tâm lý đều có mức độ tổn thương nhất định.”
Lời còn chưa nói xong, Cố Hành đã ném điện thoại sang một bên: “Loảng xoảng” một tiếng, di động từ trên tường rơi xuống, lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh vụn, trực tiếp bị hỏng.
Một lúc sau, hầu hết đồ vật trên bàn đều vương vãi trên mặt đất, đôi mắt đỏ tươi của Cố Hành dừng ở tách cà phê mà Ngải Toàn vừa mang vào, hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay dừng ở mép cốc, sắc mặt chậm rãi thả lỏng, trở nên nhu hòa, từ từ nhắm mắt lại.
Không tức giận, không thể làm cô ấy sợ.
Không thể làm vỡ chiếc cốc cô ấy mang vào, không thể đánh thức cô ấy.
*
Phòng ngủ bên phải tầng hai của biệt thự là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, có thể ngắm nhìn cảnh biển, cửa sổ lớn với kính trong suốt kéo từ trấn đến sàn, tầm nhìn rộng mở, có thể ngắm sao trời trong đêm tối.
Ngải Toàn ngủ ở bên trong đã tiến vào mộng đẹp, nàng đắp chăn để lộ ra đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, trong lúc ngủ say có chút đáng yêu, càng thêm chọc người yêu thương.
Cố Hành ngồi ở mép giường, đôi mắt đen sâu thẳm chan chứa tỉnh cảm lưu luyến, ánh mắt ôn nhu rơi trên người nàng, mang theo tình yêu nóng bỏng, cố chấp đến điên cuồng, cam nguyện vì cô mà phát điên.
Hắn vuốt mái tóc mềm mại trên trán cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp di chuyển, sợ đánh thức cô từ trong mộng đẹp.
Ngải Toàn cảm thấy hơi ngứa, đưa tay lên trán, chạm vào tay hắn. Nàng đang say giấc nồng, mu bàn tay trắng nõn xoa xoa trán, khẽ nhúc nhích cơ thể, lại buông tay xuống tiếp tục ngủ.
Cố Hành rũ mắt nhìn ngón tay bị cô chạm vào, chỉ cảm thấy chỗ đó nóng bỏng, như bị dòng điện chạy qua, tê tê dại dại, làm chop tay hắn nóng lên. Nhìn chằm chằm thật lâu khuôn mặt trắng nón không tì vết của cô, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đáy mắt chan chứa yêu thương, giọng cưng chiều nói: “Ngủ ngon, phải mơ giấc mộng đẹp.”