Ban đêm.
Không khí bên trong thư phòng biệt thự nặng nề.
“Ai để cô ta tiến vào?” Đôi mắt đen nhánh của Cố Hành khiến người đối diện phải khϊếp sợ, gằn từng chữ một như tôi băng đao sắc, quét về phía thư kí Bùi cùng dì Vương.
Hắn không thể tiếp nhận chuyện Ngải Toàn sẽ nhớ lại quá khứ trước kia, chuyện về giới giải trí, có quan hệ mật thiết với Cận Ngôn, và đó là chuyện cô muốn trốn tránh.
Cô nhất định không vui, bằng không sẽ không kháng cự đoạn hồi ức này.
Dì Vương cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi tam thiếu gia, là tôi sai.”
Thư ký Bùi nhìn vẻ mặt thô bạo của Cố Hành, cũng không kinh ngạc, chỉ lo lắng cùng sợ hãi: “Ngải tiểu thư hẳn là không phát hiện điều gì không thích hợp, đã kịp thời khống chế người đó.”
Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, gương mặt của Ngải Toàn quá dễ nhận ra, dì Vương là người Cố gia mang đến, nhưng sự ra khẩn cấp, rất nhiều người hầu là tới bên này thông báo tuyển dụng, xuất hiện Cố Hành nhất không thể chịu đựng sơ sẩy.
Cố Hành sắc bén âm hàn ánh mắt dừng ở hai người trên người, thần sắc mỏng lạnh.
Thư phòng nội không khí như là bị đọng lại, Vương tẩu không dám ngẩng đầu, đại khí cũng không dám ra.
Hồi lâu, Cố Hành nhàn nhạt ngữ khí từ trước đầu truyền đến: “Nếu là bởi vì chuyện này làm nàng nhớ tới không vui sự tình, các ngươi ai đều trốn không xong.”
Bí thư Bùi nhấp chặt môi, trạm đến thẳng tắp, không có phản bác, Vương tẩu môi sắc trắng bệch, tay chân bắt đầu nhũn ra.
“Đem người xử lý.” Cố Hành lời nói lạnh nhạt.
Bí thư Bùi vừa muốn đáp lời, thư phòng môn đã bị từ ngoại mở ra, bên trong ngưng trọng không khí đột nhiên bị đánh vỡ.
Ngải Toàn đứng ở cửa, thấy Cố Hành sắc mặt hung ác nham hiểm, cả người đều là lệ khí, thân mình đều đi theo cương vài giây, theo sau ánh mắt dừng ở cả người ngăn không được run run Vương tẩu trên người.
Trên mặt đất còn có khắp nơi là mảnh gốm sứ nhỏ vỡ tan tành, nước trà đổ đầy đất. Hành động này xuất từ một người ôn nhu hiền lành, trước này luôn đối xử tốt với cô mà lại xuất hiện trên người Cố Hành, có chút không quen, cũng không ngờ đến.
Cố Hành thấy cô, nhất thời kinh ngạc, bàn tay nắm chặt bất an đặt trên mặt bàn, buông xuống đặt ở bên người, trong ánh mắt đều là sợ hãi hoảng loạn, yết hầu khô khốc không có dũng khí nói ra một câu.
Hắn bị cô phát hiện một bộ mặt xấu xa, hắn không muốn điều này xảy ra.
Ngải Toàn cặp kia đẹp mắt hạnh lại nhìn về phía hắn, giọng nói mềm mại, ngữ khí trưng cầu nói: “Ngày mai thời tiết tốt, tôi muốn ra biển câu cá, anh có rảnh không?”
“Ngày mai tôi mang em đi.” Cố Hành lập tức nói.
Nghe vậy, Ngải Toàn cong mày mỉm cười, quay đầu lại nhìn về phía dì Vương: “Buổi sáng hôm nay món dừa hương quả rất ngon, ngày mai tôi còn muốn ăn.”
“Vâng, Ngải tiểu thư.” Dì Vương chôn đầu, liên tục gật đầu.
Ngải Toàn: “Không còn sớm, mọi người xong việc thì đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Cố Hành không yên tâm dặn dò: “Nhiệt độ buổi tối xuống thấp, em đóng cửa sổ và đắp chăn cẩn thận.”
Cảm xúc của cô không có khác thường: “Biết rồi.”