Ái Dục

Trận làʍ t̠ìиɦ điên cuồng kia khiến Chu Dương mệt mỏi rã rời, ánh mắt cậu mất đi tiêu cự, làn da thấm đẫm tìиɧ ɖu͙©, đôi môi đỏ như máu hỏi Hứa Lâm "Đưa tôi về làm gì ?".Bàn tay đang mân mê trên thân thể cậu cứng đờ phút chốc rồi như thật tự nhiên mà nói "Vốn không định làm gì em đâu, cứ ngoan ngoãn ở nhà là được, đáng tiếc, ai bảo thân thể dâʍ đãиɠ này quá mê người".

Chu Dương bỗng cười thật lớn, nước mắt tưởng chừng khô cạn lăn dài trên gương mặt yêu nghiệt, phá lệ đau lòng "Tôi ước rằng mình là cô nhi thật sự, có lẽ chẳng ghê tởm đến thế".

Lời nói này bị Hứa Thần vừa bước vào nghe được, hắn cau mày nhìn Hứa Lâm "Em làm cái quái gì đó!".

Hứa Lâm thật tự nhiên hôn lên cổ Chu Dương, hít một hơi thật mạnh phì cười "Anh à, chính anh là kẻ bắt đầu mới đúng chứ".

Hắn hôn lên mi mắt đọng lệ của Chu Dương mà nói "Cái căn nhà này làm gì có thứ gọi là đạo đức, sớm mục rửa cả rồi".

Hứa Thần "Đi ra ngoài với anh".

Thẩm Luyến Tinh nhìn bọn đi ra ngoài, hai mắt tuyệt vọng bỗng tràn đầy phấn khởi, mẹ nó chứ, sướиɠ, quá sướиɠ, Hứa Thần mạnh bạo có thể nói là hung hăng thao nát cậu. Hứa Lâm kẻ điên đội lốp quý công tử vờn cậu biết bao lần lêи đỉиɦ, qua lại giữa thống khổ và vui sướиɠ.

Hai tên này đều là nhân tài hiếm có không biết người anh còn lại Hứa Cảnh sẽ như thế nào đây, cậu rất mong chờ.

________________________

Ba ngày sau

Trong hoa viên, Chu Dương hoảng hốt nhìn hoa hồng xanh, cậu rất thích nó, không nhịn được vươn tay muốn chạm vào lại rụt về.

Đυ.ng vào sẽ làm nó dơ, bởi vì cậu bẩn.

Hứa Thần ở phía sau bất ngờ tiến cắn lên môi cậu, đầu lưỡi xâm nhập vào trong không chút do dự đảo vòng, nước bọt vang lên giữa không gian yên tĩnh càng thêm xấu hổ, Chu Dương nắm chặt tay, đợi hắn thoả mãn buông cậu ra, lúc này ở giữa môi hai người kéo ra sợi chỉ bạc ái muội.

Hứa Thần xoa đầu Chu Dương "Ngoan, anh đi làm đây, chờ anh về".

Bóng lưng hắn xa dần Chu Dương không nhịn được điên cuồng phun ra, như muốn tắt thở đến nơi.

Hứa Cảnh nhìn một màn như vậy đôi mắt loé lên, mình chỉ mới đi vài ngày xem ra lại thêm chuyện thú vị.

Hắn bước đến nhìn Chu Dương từ trên xuống, mở chiếc áo khoác mỏng manh, quả nhiên, xanh tím đan xen chỉ cần là người có đầu óc liền biết xảy ra chuyện gì "Hoá ra chúng ta không rước em trai nhỏ về", hắn nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Chu Dương nói tiếp "Mà là một tiểu tao hoá nha".