Chương 7

"Ừm, tốt, tôi sẽ nhớ kỹ điểm này. Ơ? Lục Lẫm sao lâu vậy còn không ra?"

Không biết Quý Nhiên có thực sự nhớ kỹ hay không, cậu mặc kệ hệ thống mà lập tức đi về phía toilet, đứng ở cửa, tai áp vào rồi gõ cửa: "Lục Lẫm? Em có ổn không?"

"Học trưởng, em ra ngay đây!" Giọng Lục Lẫm rầu rĩ.

Quý Nhiên nhướng mày, khoe khoang với hệ thống: "Xem đi, đây là mị lực."

Hệ thống không thèm để ý đến cậu.

Rất nhanh, cửa toilet bị mở ra từ bên trong.

Lục Lẫm từ đầu đến cổ áo đều ướt nhẹp, nước còn nhỏ giọt từ tóc, anh thở phì phò, nhưng mặt không đỏ như lúc trước.

Quý Nhiên hiểu rất rõ bộ dáng hiện tại của Lục Lẫm.

Một thiếu niên chưa từng yêu đương, làm sao chịu nổi sự trêu chọc của cậu, mặt nóng bừng, chạy vào toilet thì chuyện đầu tiên làm chắc chắn là dùng nước lạnh tạt mặt để tỉnh táo lại.

Nghĩ vậy, ánh mắt cậu càng thêm hứng thú.

"Học trưởng, em muốn lấy cái khăn lông." Lục Lẫm chỉ vào rương hành lý của mình, nhìn Quý Nhiên muốn nói lại thôi.

Quý Nhiên lúc này mới phát hiện mình đang chặn đường anh, nhưng cũng không tránh ra, mà nâng tay lau nước trên cổ Lục Lẫm, cố ý vô tình chạm vào hầu kết của anh.

Lục Lẫm cảm giác nơi bị cậu chạm vào như có dòng điện chạy qua, hầu kết lăn lộn, nâng cằm nhấp môi.

Thấy đã trêu đủ, Quý Nhiên rốt cuộc thu tay lại, cười nói: "Dùng khăn lông của anh đi."

Khuôn mặt tinh xảo cười đến cong cong, làm Lục Lẫm không nói nên bất kỳ lời cự tuyệt nào, chỉ có thể gật đầu.

Ở cửa toilet có một loạt móc treo, Quý Nhiên đi đến gỡ khăn tắm của mình xuống, không nhìn mà trực tiếp đưa cho Lục Lẫm lau tóc.

Lục Lẫm nhìn thấy khăn tắm ngẩn người, nhưng không né tránh, bình tĩnh đứng đó để cậu lau.

【Ký chủ.】

"Gì?"

【Cái khăn tắm này là người vừa tắm xong quấn ở eo.】

"Tôi biết, là tôi cố ý."

Hệ thống bị cậu chọc giận không thèm nói gì.

Cứ như vậy, một người cúi đầu, để người kia lau lung tung trên đầu một lúc lâu.

Chờ Lục Lẫm ngẩng đầu lên, liền thành công làm Quý Nhiên cười ra tiếng.

Quý Nhiên lau tóc mạnh quá mức, thành công làm Lục Lẫm tóc dựng lên, lại phối hợp với biểu tình vô tội, thật sự có điểm giống một chú cún to lớn.

Lục Lẫm tuy không biết cậu cười vì cái gì, nhưng nhìn cậu cười đến đỏ cả khóe mắt, trong lòng cảm thấy một trận rung động không thể bỏ qua.

Lúc này, Quý Nhiên chú ý đến cái gì, trên mặt cười bỗng thu lại, bĩu môi: "Chậc."

Lục Lẫm tưởng mình làm gì khiến cậu không vui, nói chuyện vô cùng cẩn thận: "Học trưởng--"

Vừa nói ra hai chữ, một khuôn mặt phóng đại chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của anh, đồng tử Lục Lẫm lập tức phóng đại, lời còn lại kẹt trong cổ họng.

Quý Nhiên đột nhiên tiến sát, hơi thở ấm áp phả vào cằm anh, làm anh nuốt nước miếng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Toàn thân Lục Lẫm căng cứng, hai tay nắm chặt.