"Hiện tại ta biến thành tang thi rồi, ngay cả lời nói cũng không nói được. Ngươi bảo ta làm sao đi công lược nhân vật mục tiêu đây? Người bình thường sẽ đi yêu đương với một con tang thi sao?"
"Vả lại, Lục Dạ là ai? Trong trí nhớ của nguyên chủ giống như cũng không tồn tại người này."
[ Đúng vậy thưa ký chủ, nhân vật mục tiêu lần này cùng nguyên chủ không có bất kì quen biết gì, là người hoàn toàn xa lạ.]
Nghe hệ thống nói như vậy, thần sắc trên mặt Kỉ Tình cũng thoáng thả lỏng, nhưng rất nhanh, đã nghĩ tới một chuyện :"Nhưng nếu đã là người xa lạ, ta đi đâu để tìm hắn?"
Cũng không thể để y khắp nơi dán thông báo tìm người đi?
[ Ký chủ không cần lo lắng, xin ngươi hãy ở trong lòng mặc niệm hai chữ "bản đồ". Hệ thống đã giúp ngươi quy hoạch con đường chính xác để dẫn đến vị trí của mục tiêu công lược.]
Khẽ cau mày, một bên dựa theo chỉ dẫn của hệ thống đi làm, một bên, Kỉ Tình lại không nhịn được dò hỏi :"Xa không?"
Đối với một con cá ướp muối + mắc bệnh mù đường như y mà nói, phải chủ động dụng công đi tìm người, quả thật là một hồi ác mộng vô cùng đáng sợ.
[ Khoảng cách không xa đâu.] Hệ thống ngay tức khắc liền trả lời, đưa cho Kỉ Tình một liều thuốc an thần.
Lúc này, trước mặt Kỉ Tình cũng đã hiện ra một tấm bản đồ giả lập 3D, cùng loại với bảng thông tin y nhìn thấy trong không gian hệ thống mỗi khi tổng kết.
Bên trên hiện thời đang hiện ra hình ảnh thu nhỏ của thành phố. Vị trí y đang ngồi là ở ngay trước cục cảnh sát, đánh dấu bằng một điểm đỏ.
Nối tiếp với điểm đỏ này, là một chuỗi dấu gạch ngang màu đen, không ngừng cong cong quẹo quẹo, vòng qua từng tòa kiến trúc một, cuối cùng dừng lại ở cách đó không xa. Rõ ràng đây liền chính là vị trí của nhân vật mục tiêu.
Khoảng cách giữa hai bên trên bản đồ lúc này quả thật là rất giống với hệ thống nói, không xa. Đều chưa đến một gang tay.
Nhưng đợi khi nhìn thấy con số to rõ trên đỉnh màn hình giả lập, ánh mắt Kỉ Tình lại không khỏi cứng lại.
15 Km.
Đổi thành bình thường, con số này đối với Kỉ Tình liền đã là cả một vấn đề, càng đừng nói chi là ở giữa mạt thế như hiện tại.
Nơi đây là thành phố, như vừa nãy đã thấy, khắp nơi đều là phế liệu của xe ô tô gặp nạn trên đường. Nên căn bản là không thể lái xe được.
Muốn đi đường? Dùng chân đi.
Về phần Lâm Bất Phàm, đây là trường hợp phi lý, không giải thích được.
Có điều, so với chuyện đó, sự chú ý của Kỉ Tình lại càng bị một chuyện khác thu hút đi. Cụ thể hơn, thì là tên của tòa nhà mà mục tiêu nhiệm vụ đang trú ẩn.
"Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn"
Xoa xoa hai mắt, một lúc lâu, Kỉ Tình mới có thể xác định, hai mắt của mình chỉ là bị mù màu, cũng không hề loạn thị đến mức nhìn lầm.
"Hệ thống, giải thích một chút, nhân vật mục tiêu tại sao lại ở trong bệnh viện tâm thần?" Lúc này, Kỉ Tình vô duyên vô cớ lại bắt đầu nảy sinh một chút cảm giác nguy cơ.
Tang thi + Bệnh nhân tâm thần, đây rốt cuộc là tổ hợp thần tiên gì vậy?
[ Ký chủ, người bình thường sẽ không cùng một con tang thi nói chuyện luyến ái...] Hệ thống rất vô tội mà lặp lại lời nói của Kỉ Tình khi nãy.
Kỉ Tình xin thề, nếu bây giờ hệ thống xuất hiện ở trước mặt mình, y nhất định sẽ đem nó đánh đến phụ mẫu nhìn không ra, quỳ bò trên đất.
Cố nén xuống cảm xúc hoài nghi nhân sinh, Kỉ Tình chỉ có thể cố an ủi chính mình bằng suy nghĩ : ở trong bệnh viện tâm thần không nhất quyết phải là bệnh nhân, đối phương còn có thể là bác sĩ, hoặc người nhà đến thăm bệnh, hay sau khi mạt thế buông xuống, mới từ bên ngoài vào trú nhờ.
Sau khi làm tư tưởng tâm lý xong, Kỉ Tình cũng liền vịn lấy vách tường, chậm rãi đứng dậy. Chỉ cảm thấy tứ chi vô cùng cứng nhắc, phải mất một lúc lâu mới có thể thích nghi, điều khiển được cơ thể một cách bình thường.
Giống với hệ thống nói, lúc này, Kỉ Tình tựa hồ đã trở thành dị loại. Nhìn thấy y, đám tang thi xung quanh đều chỉ lờ đi, tựa như đối diện với một đoàn không khí, không hề quan tâm.
Bước qua cửa sắt dày nặng, Kỉ Tình liền chậm chạp bước vào trong trụ sở. Chỉ vừa tiến vào, ngay tức khắc, y liền đã nhìn thấy được đầu tang thi biến dị trong ký ức của nguyên chủ.
Con tang thi này vẫn mang hình dạng của loài người. Chỉ là, hình thể lại cao lớn hơn những tang thi bình thường khác rất nhiều, chí ít cũng có gần 3m.
Trên người nó là từng tảng bắp thịt xanh tím, rắn chắc như đá. Vừa nhìn đã có thể suy đoán ra được, đây là cự hình tang thi.
Âm thầm liếc nó một cái, dựa theo trí nhớ mơ hồ của nguyên chủ, Kỉ Tình rất nhanh liền đã vượt qua từng đầu tang thi, tiến nhập vào kho vũ khí.
Vừa bước vào, việc đầu tiên Kỉ Tình làm cũng không phải là đi xem xét vũ khí. Trái lại, lại là đứng ở trước gương, tự đánh giá chính mình.
Cũng còn tốt, hai mắt cũng không có trợn ngược như đám xác sống ngoài kia. Ngoại trừ con ngươi có điểm xám xịt, cùng với sắc mặt quá mức nhợt nhạt, thiếu huyết sắc ra.
Thì tổng hợp lại chung một chỗ vẫn là hai chữ : đẹp trai.
Kỉ Tình ở trong lòng thầm nghĩ.
Đưa tay mò mẫm áo sơ mi trắng đã bị xé rách một mảng lớn, dính đầy vết máu trên vai trái của mình. May mắn thay, Kỉ Tình cũng không có sờ tới một lỗ thủng máu thịt nhầy nhụa, mà chỉ có một vùng da thịt bằng phẳng.
Xem ra, miếng thịt bị tang thi xé xuống khi nãy, cũng đã được hệ thống hồi phục lại như cũ.
Sau khi xem xét tình huống cơ thể xong, Kỉ Tình lúc này mới có thể chuyển dời tầm mắt đến trên đám vũ khí chất đầy ngăn tủ ở đằng xa.
Không biết vì sao, nhãn thần của y theo bản năng lại bắt đầu tìm kiếm chảo chống dính...
**Các ngươi đoán xem lúc sư tôn gặp Lục Matcha thì hắn sẽ ở trong thân phận gì? Bệnh nhân, bác sĩ hay người thăm bệnh?