“Âm thanh càng lúc càng lớn!”
Hệ thống hỏng mất, không nghĩ tới ngày đầu tiên làm nhiệm vụ đã gặp loại chuyện này.
Hai người kia chiến đấu hăng hái một đêm, thẳng đến bình minh âm thanh mới dần dần nhỏ dần.
Một đêm không ngủ Mộc Nhan: “……”
Trong chốc lát, cửa phòng bị ai đó gõ.
Mở cửa, là người đàn ông tối hôm qua gặp.
Khóe miệng mang theo ý cười, khoe ra dấu vết chiến tích trên người.
“Lý Hưởng là người của tôi, mặc kệ giữa hai người có quan hệ gì, từ nay về sau cách xa người của ông một chút!”
“Tôi không có hứng thú với cậu ta.” Ánh mắt Mộc Nhan như nhìn thấy thiểu năng trí tuệ.
Đợi nhìn rõ dung mạo Mộc Nhan, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Trên mặt kẻ kia hiện ra nụ cười dâʍ đãиɠ.
“Em trai, lớn lên cũng không tồi.” Tay kẻ kia không thành thật nâng lên: “Nếu thật sự thích Hưởng nhi, có thể chơi ba.”
Trong chớp nhoáng, trong miệng người đàn ông truyền đến tiếng gϊếŧ heo kêu thảm thiết.
“A!!!! Cứu mạng, cứu mạng, đau chết mất!”
Tay bị Mộc Nhan bẻ ngược.
“Tôi không có hứng thú với cậu ta, đối với mày càng thêm ghê tởm, cút!”
Mộc Nhan thả tay, người đàn ông lập tức trở về phòng.
……
Đi vào phòng học, Mộc Nhan liếc mắt một cái thấy Cố Tiêu Tiêu.
Giờ phút này sắc mặt khó coi, không có sức sống như hôm qua.
Triệu Kha quan tâm hỏi: “Tiêu Tiêu, làm sao vậy, sắc mặt lại kém như vậy?”
Cố Tiêu Tiêu lắc lắc đầu.
Nhớ tới đám côn đồ kia, tuy sợ hãi nhưng không muốn liên lụy đến người khác.
Nhìn Cố Tiêu Tiêu trả lời như thế, đáy mắt Triệu Kha xẹt qua một tia không kiên nhẫn.
Một lần nữa thu liễm, Triệu Kha dịu dàng nói: “Nếu xảy ra chuyện gì phải nói cho tôi, chúng ta là bạn cùng bàn, phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Cảm ơn.”
Lúc này một bóng dáng xuất hiện ở sau lưng Cố Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, hôm qua đã hứa ra ngoài chơi, lát nữa đi đi.”
Mộc Nhan đột nhiên xuất hiện chen ngang vào hai người.
Nghe Mộc Nhan nói, Cố Tiêu Tiêu chớp mắt do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Triệu Kha mắt thấy “Phế vật” Mộc Nhan, sắc mặt ôn hòa trở nên lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Sau khi ước định thời gian, Mộc Nhan tâm tình sung sướиɠ ngồi trở lại vị trí.
Một tiếng cười lạnh từ bên cạnh truyền đến, “Hừ!”. Lúc này Tư Vinh nhìn về phía Mộc Nhan trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Mới sáng sớm đã trêu ghẹo, chơi thật vui nha.”
Trên mặt Tư Vinh đắc ý, cho rằng có thể hòa nhau một ván.
Nhìn đến Tư Vinh, Mộc Nhan nhớ tới hôm qua, trong lòng nổi lên tâm tư trêu đùa.
“Như thế nào, muốn tôi trêu ghẹo cậu?”
Nói xong, Mộc Nhan chống tay lên mặt tường, bao vây Tư Vinh trong lòng ngực. Một tay khác nhẹ nhàng xoa gò má Tư Vinh.
“Thân ái, vừa lòng chưa?”
Âm thanh trầm thấp xuyên qua màng tai, làm lỗ tai Tư Vinh nhũn ra.
Bị ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú, tim đang đập ngừng lại.
Mộc Nhan lại lần nữa chạm vào Tư Vinh, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm suy yếu phiền muộn của người trong lòng.
Mộc Nhan sung sướиɠ cười ra tiếng.
Thẳng đến bên tai truyền đến tiếng cười, Tư Vinh mới phản ứng lại.
“Cút ngay!”
Tư Vinh dùng sức đẩy Mộc Nhan.
Mộc Nhan bị đẩy ngồi lên trên bàn phía sau.
Động tĩnh hấp dẫn ánh mắt bạn học trong lớp, trong lúc nhất thời hai người trở thành tiêu điểm.
“Đáng đánh! Vinh ca, để tụi em tới giúp!”
Tô Hàng đứng trong đám người ngoài hành lang, phất cờ hò reo.
Tô Hàng ở nơi xa lại không biết, bởi vì Tư Vinh dùng sức đẩy, chân hai người dưới bàn quấn quanh nhau.
Tư thế hai người khó tránh thân mật……