Chương 8: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết



Mộc Nhan xoay người, vốn định để Tư Vinh nếm thử nắm đấm, đối với vai ác điên tình, cậu tin tưởng nắm đấm vững chắc mới là đạo lý.

Khi nhìn đến hai mắt Tư Vinh, ma xui quỷ khiến từ bỏ.

Đó là ánh mắt bị người vứt bỏ toát ra kinh hoảng.

Mộc Nhan thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Chỉ cần về sau quản tốt tính tình, tôi sẽ giữ kín như bưng.”

Không nghĩ tới Mộc Nhan dám uy hϊếp, trong nháy mắt Tư Vinh nắm chặt lòng bàn tay tay.

Yên lặng thật lâu, giữa hai người như ký kết hiệp nghị nào đó.

“Tùy, cho rằng tôi sẽ sợ sao!”

Nói xong, hắn mở cửa phòng, tầm mắt Mộc Nhan bị ngăn cách bên ngoài.

“Tính tình ngang ngạnh.”

Mộc Nhan nhàn nhã mở cửa phòng, trong lòng nổi lên một tia sung sướиɠ.

“Không nghĩ tới Tư Vinh giận dỗi là bộ dạng này, so với khi nổi điên thú vị hơn nhiều.”

Hệ thống yên lặng chịu thua nghe Mộc Nhan đánh giá Tư Vinh, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

......

Trở lại nhà nguyên chủ, Mộc Nhan bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người.

Phòng ốc hỗn độn không có một chỗ đặt chân, trong phòng tràn đầy hộp cơm và vỏ mì gói, mùi hôi nồng nặc khiến Mộc Nhan muốn hôn mê bất tỉnh.

“Hệ thống, cần một lời giải thích.”

“Hắc hắc, hết thảy đều là ngoài ý muốn thôi, suất diễn nguyên chủ ở thế giới này thật sự quá ít, căn cứ thế giới nguyên chủ bổ sung thôi, người ta để lại thiết lập cho cậu.

Đừng tức giận có được không!!!”

Mộc Nhan dựa vào cửa, xem hệ thống bổ sung thiết lập, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

“Cho nên, hiện tại không chỉ là nam sinh đối chọi với gia đình, thậm chí còn bị lừa hết tiền? Sở dĩ ở chung cư này, là bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà!”

“001, phải kiên cường......”

Mộc Nhan ai oán một tiếng, bắt đầu ở trên mạng tìm công ty vệ sinh.

Phòng này không thể ở, còn không bằng bám theo nam chủ.

một tay đùa nghịch di động, một tay mở ra cửa phòng.

“001, muốn làm gì?”

Mộc Nhan: “Đương nhiên là tìm một chỗ ngủ, không muốn nghỉ ngơi một đêm trong đống rác.”

Vì thế lúc Mộc Nhan mở cửa bắt gặp Tư Vinh mặc áo choàng tắm, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Trên tay Tư Vinh còn cầm cơm hộp, vốn định đóng cửa lại.

Giây tiếp theo, một bàn tay đặt trên cánh cửa.

Lúc này rõ ràng trên mặt Mộc Nhan mang theo ý cười nhưng Tư Vinh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

“Bạn học Tư Vinh, thấy bạn học gặp nạn, có muốn vươn tay giúp đỡ?”

Mộc Nhan khó khi chân thành hỏi Tư Vinh.

Không thể nghi ngờ gương mặt Mộc Nhan có chút sắc, ngay cả khi thấy đối phương không vừa mắt, Tư Vinh vẫn bị nụ cười này lung lay một chút.

Ý thức người trước mặt là Mộc Nhan, Tư Vinh lạnh nhạt nói: “Cút.”

Một tiếng phanh vang lớn, cửa phòng hung hăng đóng lại.

Mộc Nhan: “……”

Hệ thống: “Phốc, ha ha ha ha.”

Sắc mặt Mộc Nhan khó coi, vừa rồi nhìn đến Tư Vinh còn cho rằng vừa khéo.

Kết cục cũng không ngoài ý muốn.

“001, cậu ở trước mặt người khác có hình tượng gì không cần bổn hệ thống nhắc nhở, sau đừng lỗ mãng như vậy nha.”

Nghe hệ thống vui sướиɠ cười nhạo khi người gặp họa, Mộc Nhan có dự cảm xấu.

……

Từ cửa kính xe taxi đen kịt, ánh đèn chiếu lên người khiến người bên trong càng thêm khí chất thanh nhã.

Người nọ như tiên nhân đạp trăng đến, đẹp xuất trần.

“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?”

Chị gái lễ tân chớp mắt một cái nhìn Mộc Nhan, trên mặt nổi lên tia ửng hồng.

Mộc Nhan đem thẻ công dân đặt lên bàn: “Một phòng đơn.”

Giọng nói Mộc Nhan lạnh nhạt, không hề tình cảm, trên người tản mát ra hơi thở khó gần.

Mướn được phòng, Mộc Nhan xoay người hướng thang máy.

Khi cửa thang máy sắp đóng, hai bóng dáng vọt vào thang máy.

Hai người thân mật, nhìn dáng vẻ là một đôi yêu nhau.

Người đàn ông ôm lấy một thiếu niên có gương mặt đơn thuần đáng yêu, thân hình mảnh khảnh.

Lúc thiếu niên nhìn đến Mộc Nhan, hai mắt bỗng nhiên tối lại.

Người đàn ông bên cạnh nhận thấy được khác thường, cúi đầu quan tâm nói: “Bảo bối, làm sao vậy?”

Thiếu niên lắc lắc đầu, vùi đầu trong cánh tay, giống như làm như vậy sẽ không bị Mộc Nhan phát hiện.

Mộc Nhan nhìn động tác hai người, sắc mặt không đổi, nhìn về phía trước.

Mộc Nhan biết thân phận thiếu niên, Lý Hưởng, đối tượng nguyên chủ thích.

Mộc Nhan lắc lắc đầu: “Xem ra nguyên chủ bị chơi từ đầu tới cuối.”

Lý Hưởng rõ ràng biết thân phận nguyên chủ nhưng sau khi biết nguyên chủ và gia đình đoạn tuyệt quan hệ, lập tức kéo nguyên chủ vào danh sách đen.

Nguyên nhân là nguyên chủ si tâm vọng tưởng, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, sau đó một tháng 5000 sinh hoạt phí đều lấy không ra.

Thang máy tới lầu mười, hai người kia đi ra thang máy.

Mà Mộc Nhan nhìn thẻ phòng trong tay, cũng đi theo ra thang máy.

Mộc Nhan: “Hệ thống, ông đây có một loại cảm giác.”

Hệ thống: “Cảm giác gì?”