Editor: A Lí
Rạng sáng, một tia chớp cắt ngang phía chân trời, sấm sét nổ vang bên tai!
Đầu Tư Vinh đầy mồ hôi, thở hổn hển mở hai mắt.
Lúc này ngoài cửa sổ sớm mưa to giàn giụa, tia chớp đan xen mưa to làm hắn bất lực co rúm lại trong góc.
“Rầm rầm rầm!”
Một trận tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, ngay sau đó giọng nói Mộc Nhan xuyên thấu qua ván cửa truyền đến.
“Tư Vinh, không sao chứ!” Giọng điệu mang theo nôn nóng như cực kỳ lo lắng tình trạng của hắn.
“Mộc Nhan……”
Tư Vinh nghi hoặc Mộc Nhan vì sao nửa đêm tới gõ cửa phòng hắn, đồng thời nâng thân thể suy yếu đi tới trước cửa.
Một khắc cửa phòng mở ra, bộ dáng Mộc Nhan quan tâm thẳng tắp rơi vào trái tim Tư Vinh.
Đây là lần đầu tiên hắn rời nhà cảm nhận được người khác quan tâm, trong lúc nhất thời quên mất động tác tiếp theo.
Thấy Tư Vinh không có việc gì chỉ là môi có chút tái nhợt, Mộc Nhan thả lỏng.
Cậu vòng qua Tư Vinh, cầm gối đầu đi vào phòng Tư Vinh.
“Tôi sợ sét đánh, đêm nay cùng nhau ngủ.”
Thấy cậu không chút nào khách khí, Tư Vinh vốn nên tức giận nhưng một đạo sấm sét lại lần nữa từ ngoài cửa sổ nổ vang.
Cuối cùng cam chịu hành vi của Mộc Nhan.
Tư Vinh đóng cửa phòng, ngoài dự đoán thấy Mộc Nhan cuộn tròn trên sô pha.
Năm sinh thân cao 1m9 cuộn tròn ở sô pha, hình ảnh có chút buồn cười.
Hắn nhìn chằm chằm Mộc Nhan thật sâu, như muốn nhìn thấu.
Mộc Nhan an tĩnh cuộn tròn trên sô pha, ban ngày mang theo đôi mắt mang tính xâm lược, hiện tại tựa như thiên sứ rơi vào nhân gian.
Ánh đèn hắt trên người, xuất hiện một vòng vầng sáng.
Bất giác, Tư Vinh ngây người.
Hắn nghĩ, Mộc Nhan cũng không có đáng ghét.
Mộc Nhan nhịn không được tầm mắt mãnh liệt.
Cậu lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nhìn, ngủ.”
Mộc Nhan nhắm hai mắt, thân thể cao lớn nằm trên sô pha, tay chân đáp dưới mặt đất.
Tư Vinh thu hồi ánh mắt.
Tắt đèn, trong phòng có một hơi thở khác nhưng lại làm Tư Vinh cảm nhận được an toàn xưa nay chưa từng có, cơn buồn ngủ đột nhiên tới.
Không lâu bên Tư Vinh truyền đến tiếng hít thở đều đều, đã “Ngủ” Mộc Nhan lại lần nữa mở bừng mắt.
“001, vì sao luôn đoạt suất diễn nữ chủ? Chẳng lẽ muốn thay thế nữ chủ?”
Hệ thống cuồng nộ, đối với hành vi khác người của Mộc Nhan đã chết lặng.
Mộc Nhan: “……”
Trả lời hệ thống là một trận yên tĩnh.
Hệ thống: “Đã đến mức lười nói chuyện sao? Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta nhanh tan!”
Mộc Nhan như cũ trầm mặc không nói.
Giọng điệu hệ thống bi tráng: “Hóa ra vai hề là tôi!”
……
Ngày hôm sau, trên người Mộc Nhan có tấm thảm, trên giường sớm đã không có bóng dáng Tư Vinh.
Hệ thống: “Hi, tỉnh rồi.”
Giọng điệu âm dương quái khí làm Mộc Nhan sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ: “Sao không giả bộ làm trà xanh? Xem ra tao đã khiến mày sống thật.”
Hệ thống phát điên: “Đáng giận đáng giận đáng giận!”
“Tỉnh rồi thì đi ăn cơm sáng đi.”
Tư Vinh ôm tay dựa khung cửa.
Tư Vinh thay quần áo mới, một thân áo thun đơn giản phối hợp quần jean.
Mộc Nhan nhận thấy tim đập đột nhiên nhanh hơn, sắc mặt như thường, cho là tối hôm qua ngủ quá muộn nên thân thể nhân loại chưa phục hồi.
Khi tầm mắt chuyển về hướng Tư Vinh, hắn sớm đã xoay người rời đi.
……
Ăn xong cơm sáng hai người xuống lầu, một chiếc Bentley màu đen sớm đã ngừng ở dưới lầu.
Mộc Nhan liếc mắt một cái là biết đây là Mộc Sơn Xuyên cho.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thường ngày đi học thế nào?”
Đã trải qua một loạt chuyện ngày hôm qua, lúc này Tư Vinh đã đem Mộc Nhan xếp vào hàng không được người nhà yêu thương.
Hắn không e dè, nói: “Xe đạp, đừng nói không có.”
Tất cả bạn học đều biết Mộc Nhan là kẻ lạc loài.
Thanh danh nhà giàu mới nổi đã truyền khắp trường học nhưng ngày thường ăn mặc không bằng học sinh nghèo khó.
Mộc Nhan đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt Tư Vinh, lập tức dở khóc dở cười.
Nguyên nhân tạo thành loại cục diện này là bởi vì nguyên chủ yêu đương mất não.
Yêu qua mạng với Lý Tưởng một năm, nguyên chủ chuyển tất cả tiền tiêu vặt tích góp cho bạn trai.
Trong lúc quyết liệt chống đối cha mẹ, nguyên chủ càng nghèo thiếu chút nữa không có cơm ăn.
Vì thế, trong mắt các bạn học nguyên chủ trở thành khác loài.
Hai người quen qua mạng một năm, Lý Tưởng vẫn không muốn gặp mặt.
Ánh mắt Mộc Nhan mất tự nhiên, lập tức dời đi đề tài.
“Cho qua quá khứ đi.”
Tối hôm qua Mộc Nhan cho ba mẹ thấy quyết tâm, Mộc Sơn Xuyên lập tức khôi phục chi phí ăn mặc.
Nhìn số tiền trong thẻ ngân hàng, không khỏi cảm thán Mộc Sơn Xuyên thật sự hào phóng.
“Thiếu gia, mời lên xe.” Tài xế chờ ở ngoài xe cung kính nói.
Tư Vinh nhìn tên đàn ông xa lạ trước mặt, không rõ nguyên do gì nhanh hơn bước chân muốn rời đi.
Nhưng một âm thanh ngăn cản bước chân hắn.
“Muốn đi đâu?” Giọng Mộc Nhan từ phía sau vang lên.
Sau đó Mộc Nhan gật đầu nhìn tài xế.
Cậu dùng sức nắm tay Tư Vinh, lôi kéo hắn: “Thất thần làm gì, lên xe.”