Chương 16: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Đợi Mộc Nhan tắm rửa xong, bầu trời sớm bị bóng đen bao phủ.

Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, không biết khi nào trời đổ mưa phùn, trong đầu hiện ra cốt truyện.

Khi còn nhỏ cha mẹ Tư Vinh bởi vì bận công việc, ban đêm thường xuyên để một mình hắn trong nhà.

Mỗi khi trời mưa sét đánh cũng là thời điểm hắn sợ hãi bất an nhất.

Sau khi thành niên trở thành bóng ma trong lòng Tư Vinh.

Trong mạch truyện sau này, bởi vì bạch nguyệt quang của Triệu Kha trở về, tình cảm giữa Cố Tiêu Tiêu và Triệu Kha xuất hiện vết rách.

Mà Tư Vinh trong một đêm dông tố nói nhược điểm cho nữ chủ biết.

Thấy Mộc Nhan nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần, Tư Vinh khó khi có lòng hảo tâm: “Này, nhìn cái gì, mau tới ăn cơm.”

Một khắc Mộc Nhan xoay người lại như có luồng điện xuyên qua người Tư Vinh.

Áo thun to rộng phủ trên người Mộc Nhan.

Cơ ngực và cơ bụng rắn chắc xuyên thấu qua vải dệt tuyên cáo sự tồn tại với Tư Vinh.

Tư Vinh: “Đáng giận!”

Mộc Nhan nghe được giọng nói Tư Vinh mới chuyển tầm mắt tới bàn cơm.

“Đây là cậu nấu?”

Vì mau chóng lấy hảo cảm, Mộc Nhan bắt đầu tận lực tìm kiếm đề tài giữa hai người.

Nhưng kế tiếp ánh mắt Tư Vinh như đang nhìn đồ ngu, Mộc Nhan mới dừng miệng.

“Đều là dì giúp việc nấu.”

Ngụ ý, trù nghệ bổn thiếu gia không phải ai cũng được thưởng thức.

Một bữa cơm trôi qua, bầu không khí giữa hai người cũng không tính quá lạnh nhạt.

Nhìn đến khóe miệng Tư Vinh dính thức ăn, Mộc Nhan theo thói quen giơ tay: “Đừng nhúc nhích! Khóe miệng dính đồ ăn.”

Mắt thấy tay Mộc Nhan sắp chạm mặt, Tư Vinh nhịn không được buông đũa.

Ánh mắt hsend nặng nề, hỏi: “Muốn làm gì?”

Mộc Nhan sửng sốt một chút sau đó thu tay, lúc này mới phát hiện động tác này quá dư thừa.

Tư Vinh đối với cậu mà nói giống Triệu Kha, Cố Tiêu Tiêu, là đối tượng nhiệm vụ.

Cũng không rõ tại sao đối nam sinh mới quen hai ngày phá lệ quan tâm.

“Chỉ muốn nhắc nhở khóe miệng dính vụn thức ăn.”

Đây là tìm cớ cho chính mình.

Không khí giữa hai người có chút xấu hổ.

Tư Vinh thẳng tắp đứng dậy, động tác cứng đờ trở về phòng.

Lúc gần đi hắn nói: “Tôi ăn xong rồi.”

Hệ thống nhìn Tư Vinh rời đi, Mộc Nhan cũng không có tiếp tục ăn.

Cậu dọn chén đĩa trên bàn, thuận tiện quét tước phòng bếp.

Nhìn đến 001 cần cù lao động, hệ thống không khỏi cảm thán: “001, nhìn không ra cậu còn có đức tính mẹ hiền vợ ngoan đặc biệt.”

Mộc Nhan: “Không nói không ai bảo mày câm đâu.”

……

Trong phòng, Tư Vinh bụm mặt ngồi trên giường.

Trong đầu đều là biểu hiện khác thường mấy ngày nay của Mộc Nhan, hắn đè vùng ngực nhảy lên tim đập kịch liệt.

“Mộc Nhan đáng chết! Mấy ngày nay cậu ta đang làm cái gì!”