Chương 15: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

“Đêm nay ở đây đi, coi như tôi trả lại nhân tình.”

Trên mặt Tư Vinh mất tự nhiên, lúc xoay người rời đi không có đóng cửa lại.

Bên trong cánh cửa truyền ra ánh sáng ấm áp.

Không chần chờ một giây, cậu theo sát Tư Vinh vào nhà.

Khác xa nhà nguyên chủ, mặc dù trong nhà trống rỗng không có dấu vết sinh hoạt nhưng nhàn nhạt mùi huân hương làm Mộc Nhan nhìn Tư Vinh nhiều vài lần.

Nhìn chung quanh một vòng đem tất cả thu hết vào đáy mắt.

Đến lúc Mộc Nhan thấy rõ quần áo Tư Vinh…

Áo sơ mi trắng phối hợp quần ngủ tơ lụa vàng nhạt.

Có lẽ là bởi vì thời tiết khô nóng, cổ áo mở rộng ra.

Làn da bóng loáng lọt vào trong mắt Mộc Nhan.

Có lẽ ánh mắt cậu quá mức nóng, Tư Vinh hơi nghiêng người.

“Ngủ phòng khách, đây là quần áo.”

Hắn cầm quần áo ném tới trước mặt Mộc Nhan.

Mộc Nhan rũ mắt nhìn về phía bộ quần áo nằm trong lòng.

Áo thun rộng thùng thình cộng thêm một cái quần đùi thể thao màu xám.

Mộc Nhan khom lưng cầm quần áo trong ngực: “Đều là quần áo của cậu?”

Vốn chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng Tư Vinh lại cảm thấy thẹn thùng, hắn lạnh mặt muốn đoạt lại quần áo Mộc Nhan trong tay: “Không muốn mặc thì đừng mặc! Trả lại đây!”

Thấy Tư Vinh tức giận, Mộc Nhan vội vàng xoay người rời đi, còn không quên nói thêm một câu: “Trả quần áo cho cậu thì lát nữa mặc cái gì?”

Tư Vinh nhìn ngón tay thon dài của Mộc Nhan cầm quần áo, thẹn thùng trong lòng bốc lên sắp bao phủ hắn.

Lúc này một bóng đen nhảy ra, ngay sau đó tầm mắt Mộc Nhan đối diện một đôi con người kim sắc.

Đôi mắt kia giống như đang nhìn con mồi, gắt gao nhìn về phía Mộc Nhan.

“Mèo!”

“Quả Xoài, mau trở lại!”

Đồng thời có giọng nói truyền vào lỗ tai Mộc Nhan, một màn kế tiếp làm Tư Vinh đau răng không thôi.

Quả Xoài nằm xuống lộ ra bụng!

Bộ dáng ỷ lại giống như Mộc Nhan mới là chủ nhân!

Đến khi thấy rõ trước mặt là một con mèo đen, đôi mắt nó nheo lại, trong miệng phát ra âm thanh khò khè khò khè.

Màu lông đen nhánh mềm mại và thân thể nặng trịch, nhìn ra được Tư Vinh chăm nó rất tốt.

Mộc Nhan ngồi xổm xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng xẹt qua bụng nó.

“Hệ thống, con mèo này không có xuất hiện trong cốt truyện.”

Hệ thống: “Có khả năng không quan trọng, cho nên cốt truyện không đề cập.”

Bé mèo trước mặt chỉ đang làm nũng không có phát sinh vấn đề dị thường.

“Quả Xoài, quay về!”

Nhìn bọn họ thân mật không coi ai ra gì, trong lúc nhất thời Tư Vinh không thoải mái.

Một năm trước hắn nhặt được Quả Xoài, lúc ấy Quả Xoài vẫn còn nhỏ đột nhiên xuất hiện trước cửa Tư gia.

Lúc ấy mưa to tầm tã, Tư Vinh nhất thời mềm lòng đem nó vào nhà.

Quả Xoài giống hắn không thích thân cận Tư Mạnh Nham và Úy Lăng, có Quả Xoài làm bạn, tinh thần Tư Vinh không đến mức sa sút.

“Quả Xoài……”

Thấy Tư Vinh không vui, Mộc Nhan buông quần áo trong tay, nhẹ nhàng bế lên bé mèo làm nũng.

“Quả Xoài thật sự không nhẹ chút nào.”

Mộc Nhan nói xong đem Quả Xoài trong tay đưa tới trước mặt Tư Vinh.

Nhận lại Quả Xoài, Tư Vinh vốn định giáo huấn nhưng nhìn đến đôi mắt tròn xoe, cuối cùng không nỡ xuống tay.

Sắc mặt Tư Vinh lạnh lùng, làm bộ tức giận, hỏi: “Đến tột cùng là mèo của ai? Lại nhận không ra chủ nhân, con mèo không có lương tâm.”

Lúc này Quả Xoài phi thường giống người có chút nhân tính, liếʍ liếʍ ngón tay hắn an ủi.

……