Vì không để Cố Tiêu Tiêu cảm thấy câu nệ, Mộc Nhan đề nghị: “Chúng ta đến trung tâm quảng trường ăn cơm đi, chỗ đó là do bạn của ba tôi mở, tới ăn có ưu đãi.”
Thấy Mộc Nhan không có phản ứng, Cố Tiêu Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng có chút mất mát.
Cố Tiêu Tiêu thấp giọng nói: “Được.”
Hai người đi rồi, Tư Vinh đi ra, hắn nhìn hai người bước chậm dưới ánh hoàng hôn, tựa như một đôi tình nhân.
Ánh mắt Tư Vinh tối lại.
……
Hai người mới vừa đi ra cổng trường, bốn năm tên côn đồ xông tới.
“Đứng lại!” Đầu trọc cầm đầu lộ vẻ mặt hung ác.
Thấy Cố Tiêu Tiêu dừng bước, trong ánh mắt đầu trọc tràn đầy đắc ý.
“Cô bé, chuyện ngày hôm qua nghĩ kỹ rồi sao? Đi theo ông đây, bảo đảm về sau ở trường học không ai dám đυ.ng!”
Đầu trọc đắc ý, hoàn toàn làm lơ Mộc Nhan bên cạnh Cố Tiêu Tiêu.
Mộc Nhan tiến lên hai bước, kéo Cố Tiêu Tiêu ra sau lưng: “Là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”
“Mộc Nhan!” Cố Tiêu Tiêu kéo góc áo Mộc Nhan, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Cố Tiêu Tiêu không muốn liên lụy người khác, trong lúc nhất thời, Cố Tiêu Tiêu cực kỳ hối hận bên.
“Thằng ranh, dám đoạt người của ông đây!”
Không biết từ nơi nào nhảy ra vài tên côn đồ vây quanh hai người, hơi thở nguy hiểm chạm vào là nổ ngay.
Đầu trọc cười điên cuồng: “Cố Tiêu Tiêu, cho rằng tìm tới một đứa phế vật sẽ làm ông đây sợ sao?”
Đầu trọc giơ lên ngón tay mập mạp chỉ về phía trước: “Giáo huấn thằng nhóc này, nhớ kỹ đừng làm bị thương đến em gái của ông.”
Nói xong, đầu trọc lùi về phía sau.
Một đôi tay kéo Cố Tiêu Tiêu lại, sau đó cả người rời xa vòng vây, bỏ lại một mình Mộc Nhan.
“Buông ra!”
Cố Tiêu Tiêu gầm lên nhưng ở đây không có ai đặt cô trong mắt.
Trong hẻm nhỏ, chiến sự chạm vào là nổ ngay!
Mộc Nhan lạnh mặt xoa tay: “Đến đây đi.”
Thấy thế, một người cầm đầu xách gậy bóng chày vọt lên.
Còn chưa đυ.ng tới Mộc Nhan, Mộc Nhan đã lắc mình ra sau người nọ.
“Đại ca, cẩn thận!”
Sau đó, từ bên hông đại ca truyền đến một trận đau nhức, cả người bay ra ngoài.
“Ai u, đau chết mất.”
Thấy thế, người chung quanh hét lớn một tiếng, xông lên!
......
Trên mặt đất tiếng kêu thảm thiết, Mộc Nhan vỗ đồng phục dính tro bụi.
Cố Tiêu Tiêu nhìn khắp nơi hỗn độn, lần đầu tiên nhìn rõ thực lực Mộc Nhan.
“Không sợ chứ?”
Âm thanh dịu dàng từ bên tai vang lên, Cố Tiêu Tiêu đỏ mắt nhào vào trong lòng ngực Mộc Nhan: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Mộc Nhan sửng sốt, nhịn xuống vết thương trong lòng, cố nén vỗ bả vai nữ chủ.
“Không có việc gì, bọn họ sẽ không đυ.ng tới cậu đâu.”
Mộc Nhan nói không sai, ở trong thế giới cốt truyện, những người này chẳng qua là Triệu Kha mướn tới diễn kịch.
Huống chi lấy thân phận Triệu Kha, cô gái hắn coi trọng những người khác tự nhiên không dám đυ.ng.
Nhìn chỗ ngoặt chợt lóe lên góc áo rồi biến mất, khóe miệng Mộc Nhan cong lên.
Mộc Nhan: “Xem đi hệ thống, lần này Triệu Kha phải chạy trốn.”
Hệ thống: “Tích, ký chủ đáng yêu ơi, hệ thống đang bận, có chuyện nhắn lại.”
Mộc Nhan: “......”
Hai người đi ra ngõ nhỏ, một chiếc xe cảnh sát trùng hợp ngừng trước mặt bọn họ.
Một người mặc đồng phục cảnh sát từ trên xe bước xuống: “Xin hỏi là ai báo cảnh sát?”
Cố Tiêu Tiêu hoảng loạn, run rẩy từ phía sau Mộc Nhan giơ tay.
“Là cháu.”