“Báo cáo Chủ Thần, 001 đã chữa trị thành công, có cần đánh thức.”
“Đánh thức.”
Sau khi đoạn đối thoại lạnh băng kết thúc, một khoang pha lê trong suốt chậm rãi rơi xuống.
Trong khoang, thiếu niên nhắm chặt mắt, tóc trắng dài xõa sau lưng, dung nhan hoàn mỹ ở trong tối càng thêm tuấn mỹ.
Chợt lông mi thiếu niên run lên, hai mắt mở ra, đồng tử màu xanh băng lạnh nhạt xa cách.
Trên đài cao, một nam nhân dáng người đĩnh bạt khoanh tay đứng.
“001, ta chờ đợi ngày này thật lâu.”
Tuy rằng không rõ khuôn mặt người nọ nhưng dựa vào ký ức còn sót lại vẫn nhận ra đó là chủ nhân vạn vật.
“Chủ Thần.”
Người nọ chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện Mộc Nhan có điểm không thích hợp: “Ký ức của… sao lại thành thế này?”
Trong giọng nói mang theo uy áp cự tuyệt, hệ thống một bên cũng biểu hiện ra bộ dáng “Khẩn trương”.
“Chủ Thần, 001 bị hao tổn nghiêm trọng, ký ức then chốt bị hao tổn, có một số việc đã không nhớ rõ.”
Nghe hệ thống giải thích, Chủ Thần trầm mặc thật lâu.
001 không rõ tình trạng hiện tại, tuy vẫn luôn quỳ một gối nhưng có thể cảm nhận Chủ Thần đang nhìn chằm chằm mình.
Thật lâu sau, Chủ Thần mới gật đầu: “Không nhớ rõ cũng tốt.”
Không đợi Mộc Nhan nghi hoặc hỏi, bàn tay Chủ Thần trên đài cao vung lên: “001, ngươi ngủ say đã lâu, hiện tại đi hoàn thành nhiệm vụ của đi.”
Thanh âm lạnh nhạt từ nơi xa truyền đến, sau đó một lực hấp dẫn thật lớn khiến trước mắt tối sầm.
Lại lần nữa mở mắt ra, trên người truyền đến đau đớn, làm cậu kêu lên một tiếng.
“Mộc Nhan, ba mày chỉ là nhà giàu mới nổi, ở Kinh Thị không danh không tiếng. Nếu không dập đầu xin lỗi, không chỉ sống không yên trong trường, ông đây còn có thể làm ba mày ở Kinh Thị không có chỗ đứng!”
Người kia đắc ý đá Mộc Nhan một cái.
Mộc Nhan: “......”
“Đinh, đã tới thế giới nhiệm vụ, ký chủ có muốn nhận cốt truyện?”
“Từ từ.”
Mộc Nhan cự tuyệt hệ thống nhắc nhở, mở hai tay che đầu ra mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Nơi này là sân thể dục ở trường học, mà thiếu niên mập mạp trước mặt thoạt nhìn lêu lổng quậy phá.
“Còn dám trừng, tìm chết!”
Thiếu niên mập mạp lại lần nữa nâng chân lên hướng về phía Mộc Nhan đá tới tấp.
Mà lúc này chân lại rơi vào khoảng không, Trương Minh chớp mắt không thể tin.
Lúc này, Mộc Nhan đã che ngực từ trên mặt đất đứng dậy.
Cậu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trên mặt tái nhợt không chút máu, động tác vừa rồi đã làm cậu hao hết sức lực.
“Hệ thống, mày cùng ông đây có thù oán sao? Đưa ông đây tới thế giới quỷ quái này.”
“Ký chủ, sao có thể nghĩ xấu người ta như vậy, xuyên qua thời không có phải do hệ thống khống chế hay không? Cậu là nhân viên lâu năm, mặc dù mất trí nhớ cũng nên biết chứ!”
Lúc này, mười mấy người bao quanh Mộc Nhan, chung quanh còn tụ tập rất nhiều bạn học khác, trên mặt bọn họ khinh thường hoặc là trào phúng.
Thấy vậy, lông mày hơi nhăn lại.
Tình huống hiện tại đối với mình bất lợi!
Thấy Mộc Nhan không giống như trước kia kính cẩn nghe theo giao tiền, ngược lại dám nhìn bọn họ chằm chằm, nháy mắt đám côn đồ giận dữ!
“Dám né tránh! Ông đây thấy mày chán sống rồi!”
“Minh ca, cho nó biết thế nào là giáo huấn!”
Tiểu đệ ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, sợ Trương Minh buông tha Mộc Nhan.
Người nọ phẫn nộ gào rống, cả người nhào về phía Mộc Nhan đánh tới.
Cậu nắm tay thật chặt, tùy thời cơ chuẩn bị tặng Trương Minh một kích.
“Dừng tay!”
Chợt, một giọng nữ vang lên khiến mọi người ngừng động tác.
Một nữ sinh nhỏ xinh từ phía sau các bạn học đi tới.
Nữ sinh đứng trước mặt Trương Minh, hai mắt trợn lên, chỉ tay vào Trương Minh.
“Nơi này là trường học sao các người sao dám trắng trợn bắt nạt bạn học thế!”
Đám người yên tĩnh một lát, tiếp theo bạo phát từng trận cười nhạo.
Phát hiện thân phận nữ sinh trước mặt không bình thường, Mộc Nhan cũng không lãng phí thời gian, lập tức ở trong lòng nói với hệ thống: “Hệ thống, tải cốt truyện.”
Mệnh lệnh phát ra, hệ thống biến trở về âm thang máy móc lạnh băng: “Thế giới cốt truyện, 5%, 10%, 15%......100%, thế giới cốt truyện tải xong, thỉnh ký chủ tiếp thu.”
Điện giật đau đớn nháy mắt ăn mòn đại não, tiếp theo thật lớn tin tức nhảy vào trong đầu.
Mộc Nhan thiếu chút nữa không thể đi lên: “Hệ thống, đồ chó đẻ!”
“Ký chủ, thỉnh dùng từ văn minh. Thuận tiện nhắc nhở, hệ thống do Chủ Thần sáng tạo không phải chó đẻ.”
Miệng lưỡi hệ thống trơn tru, Mộc Nhan chịu đựng đau bắt đầu cẩn thận nắm tin tức thế giới này.
Đây là một thế giới cẩu huyết Mary Sue.
Chủ nhân thân thể này tên Mộc Nhan, là một bao cỏ phế vật nhát gan, trong cốt truyện càng là nhân vật bé nhỏ không đáng kể tồn tại.
Trong cốt truyện cũng chỉ viết ít ỏi vài câu, ngay cả hiện tại cậu bị khinh nhục đều là vì để nam chủ chú ý tới nữ chủ, sau đó cậu không cần xuất hiện.
Trong nguyên tác, gia cảnh nữ chủ Cố Tiêu Tiêu bình thường nhưng học tập rất tốt, từ nhỏ đã nhận học bổng của nhà nam chủ Triệu Kha
Cố Tiêu Tiêu có thiên phú cùng nỗ lực, không để cho người khác thất vọng, bằng nỗ lực thi đậu trường đại học đứng đầu cả nước.
Từ đây, cùng nam chủ Triệu Kha, vai ác Tư Vinh, mở ra một đoạn cẩu huyết ngược luyến.
Thế thân, cưỡng bách, đổi thận, bệnh nan y, chỉ cần là tình tiết ngược luyến đều xuất hiện. Đợi Cố Tiêu Tiêu đi rồi, đám đầu sỏ gây tội mới tỉnh ngộ.
Sau đó vai ác Tư Vinh thành công hắc hóa, điên cuồng chèn ép trả thù nam chủ.
Nam chủ không tiếp thu chuyện nữ chủ đã chết, tiếp tục gây loạn.
Mà hiện giờ nhiệm vụ của Mộc Nhan chính là dùng mọi cách để thế giới này có một kết cục hoàn mỹ.
Nhìn đến nhiệm vụ, sắc mặt Mộc Nhan phức tạp: “Kết cục hoàn mỹ? Gϊếŧ nam nữ chủ, vai ác sao?
Chỉ cần bọn họ chết, thế giới này sẽ không còn xuất hiện vấn đề.”
Hệ thống: “...... Ký chủ đừng làm loạn, xét thấy lúc trước bị thương nghiêm trọng, Chủ Thần mới an bài vào loại thế giới nguy hiểm cấp thấp này. Với năng lực của ngày, để thế giới này có kết cục hoàn mỹ, tuyệt đối là chuyện nhỏ, ký chủ không nên tự coi nhẹ mình!”
Mộc Nhan bất đắc dĩ: “Tin tưởng tôi như vậy ư?”
Hệ thống: “Đương nhiên! Chúng ta là người chấp hành ngăn cản phá hủy thế giới, sao lại không tin tưởng lẫn nhau chứ?”
Lúc này, đám người Trương Minh lại bắt đầu tiến công, lần này bọn họ đánh chủ ý tới trên người nữ chủ Cố Tiêu Tiêu.
Một bàn tay Trương Minh nắm cằm nữ sinh, đôi mắt nheo lại: “Là ai cho lá gan lớn dám uy hϊếp ông đây. Có biết ở trong trường, ông đây nói một, không ai dám nói hai!”
“Hắc hắc, nhìn có chút nhan sắc, ông đây cho một cơ hội làm bạn gái, chuyện này coi như bỏ qua.”
Mắt thấy Cố Tiêu Tiêu sắp bị Trương Minh khinh nhục đỏ hốc mắt, Mộc Nhan xông lên gạt ngã Trương Minh xuống mặt đất.
“Khi dễ nữ sinh cũng không phải chuyện nam sinh nên làm, trừ phi mày.....”
Bị Mộc Nhan nhìn từ trên xuống dưới, lúc này bầu không khí không tiếng động.
Trắng trợn làm Trương Minh nhục nhã xấu hổ, khiến Trương Minh khó nhịn.
“ĐM, hôm nay không đánh chết mày thì làm con mày, ông đây không phải Trương!”
“Muốn cho ai chết, ai cho cái quyền đó?”
Một giọng nam từ phía sau Trương Minh truyền đến, Trương Minh hoảng sợ quay đầu.
Lúc này, cậu mới kinh ngạc phát hiện một đám vừa rồi giương nanh múa vuốt giờ phút này đồng loạt yên lặng.