Nhóm dịch: Bánh Bao
“Cháu nói xong rồi.”
Bì Bì hỏi: “Thỏ ngọc có mang câu chuyện của chúng cháu đến chỗ mẹ không mợ?”
“Có chứ, chúng ta chờ là được rồi.” Khúc Thanh Thanh nói.
“Phải đợi bao lâu?” Bì Bì tò mò hỏi.
Khúc Thanh Thanh suy nghĩ một chút, lại bắt đầu biên soạn chuyện xưa, nói: “Đợi đến hừng đông, thỏ ngọc mới có thể đi đưa thư nha.”
Bì Bì nói rất chững trạc: “Trời tối không thể nhìn thấy đường.”
Khúc Thanh Thanh vội vàng gật đầu: “Đúng, chúng ta chờ thỏ ngọc làm xong nhé?”
“Dạ.” Bì Bì, Đường Đường cùng nhau đồng ý.
Khúc Thanh Thanh lúc này mới đưa bình sữa cho Bì Bì, Đường Đường.
Hai đứa trẻ khóc trong một thời gian dài, còn nói rất nhiều nữa.
Thấy bình sữa, mắt hai bé đều sáng lên, vội vàng ngồi trên giường, mỗi đứa ôm một bình sữa, ùng ục uống.
Vừa uống xong, hai bé con vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt trên mắt dưới không ngừng đánh nhau, bình sữa trong tay đồng thời rơi xuống giường, hai bé con ngã xuống nệm êm ngủ thϊếp đi.
Khúc Thanh Thanh cười cất bình sữa đi, ôm hai nhóc con chui vào trong chăn.
Xoay người nhìn vị trí của mặt trăng, chính bản thân cô cũng mệt mỏi.
Ngồi xuống bên cạnh Đường Đường, đang chuẩn bị nằm xuống, cửa phòng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn lại, thấy Phó Thương Niên đi vào.
Phó Thương Niên đang muốn mở miệng nói chuyện.
Điện thoại di động bên cạnh bàn Khúc Thanh Thanh “reng” một tiếng.
Cô quay đầu lại nhìn.
Thấy màn hình điện thoại di động hiển thị một câu: “Bảo bối, vẫn còn giận sao?”
*****
Ai thế?
Sao lại nói chuyện buồn nôn như vậy?
Ánh mắt Khúc Thanh Thanh thoáng di chuyển lên, nhìn thấy tên người trên tin nhắn để là “Thân ái”.
Thân ái là ai?
Dương Hướng Thành?
Cô lập tức cảm thấy buồn nôn.
Thật kinh tởm.
Cô không để ý tới, ngước mắt nhìn về phía Phó Thương Niên.
“Bận?” Phó Thương Niên nói ngắn gọn.
“Không bận.” Khúc Thanh Thanh hỏi: “Anh có chuyện gì à?”
Tầm mắt Phó Thương Niên rơi về phía Bì Bì, Đường Đường đang ngủ say.
Biết Phó Thương Niên tới xem Bì Bì đường, Khúc Thanh Thanh nói: “Đêm nay để bọn nhỏ ngủ ở đây đi, tôi chăm sóc là được.”
“Vất vả rồi.”
“Ừm.” Khúc Thanh Thanh không chút giả tạo trả lời một câu.