Hai bọn họ nắm tay nhau ân ân ái ái trước mặt Liên Kiều rồi rời đi nhanh chóng. Không ai quan tâm đến sự tồn tại của cô. Chỉ có ông quản gia là chủ động đỡ cô đứng dậy:
"Cô Kiều cô đi với tôi thay quần áo trước đã!!".
"Chú quản, tôi nhờ chú một việc!!".
"Là chuyện gì, nếu được tôi sẽ giúp cô!!".
"Tôi muốn đưa ra một điều kiện nữa!! Tôi muốn được quay về nhà sau khi làm xong việc!!".
"Ở đây cũng có chỗ mà tôi sẽ sắp xếp cho cô!! Từ đây về bên đó ít nhất cũng ba bốn tiếng!! Vậy thì cực cho cô quá!!".
"Phiền chú rồi, nhưng tôi muốn về với Hoa !!".
"Tùy cô vậy!!".
Liên Kiều bước đi nhẹ nhàng với những vệt nước lăng dài trên sàn nhà lạnh buốt như cỏi lòng của cô hiện tại. Không buồn vì cách đối xử giửa Đắc Vũ với mình. Chỉ là cảm thấy cuộc sống của nữ phụ thật quá đáng thương...!!
Trên bàn ăn, Ôn Nhu ngồi cạnh Đắc Vũ gắp thức ăn cho anh ta:
"Anh ăn đi!! Hôm nay làm việc chắc cũng mệt rồi ha!!".
"Ừm, cám ơn em!!".
Thái độ của Đắc Vũ so với lúc không có mặt Liên Kiều thì lại khác một trời một vực. Trong ánh mắt dường như có sự né tránh tiếp xúc thân mật với Ôn Nhu.
Sau khi thay quần áo, Liên Kiều được đưa trực tiếp đến để hầu hạ bọn họ dùng bửa. Vừa thấy cô, Đắc Vũ đã kéo Ôn Nhu ngồi lên đùi mình:
"Anh này!! Còn có người kìa!!".
"Cô ta chỉ là kẻ hầu người hạ!! Sao mà xứng nhìn chúng ta!!".
"Ớ...!! Anh...!!".
Liên Kiều đứng đấy cúi thấp mặt xuống im lặng không nói gì. Nhưng nội tâm lại gào thét muốn đá chết đôi cẩu nam nữ này. Thấy cô đứng im bất động, Ôn Nhu liền dùng quyền ra lệnh cho cô:
"Múc cho tôi một ít canh!!".
"Được!!".
Đối với một người hầu thì nhanh nhẹn là điều cần thiết nhưng thứ bất tiện lúc này của Liên Kiều là đôi mắt. Cô không thể phân biệt được phương hướng như ở nhà. Tay vụng về mà làm đổ hết bát canh nóng xuống sàn. Ôn Nhu tức giận tát vào mặt cô một phát thị uy:
"Có tý chuyện làm cũng không xong!! Cô mù chứ đâu có tàn phế!!".
"Tôi mù, tôi tàn phế. Nhưng ít nhất tôi không dùng thủ đoạn cướp đoạn đi ánh sáng của người khác như cô!! Bỉ ổi!!".
"Mày dám nói dậy với tao hả?".
Ôn Nhu định đánh thêm một phát nhưng lại bị Liên Kiều đưa tay bắt lấy. Thính giác của cô rất nhạy bén, đai đen karate cũng không phải hư danh để trà xanh đánh:
"Đánh tao một lần, tôi không né là lỗi của tao!! Nhưng đánh tao lần hai mà để tao bắt được thì mày tới công chiện:))".
Vốn là nữ cường hiện đại, Liên Kiều sao lại muốn nhịn cho qua chuyện này. Đương nhiên là phải đánh lại cô ta cho hả giận. Nhưng mà giờ cô đang cần sự giúp đỡ của Đắc Vũ, không thể manh động.
Tay chỉ mới vừa nhấc lên một chút thì đã bị đẩy ngã.y Không ai khác chính là Đắc Vũ, anh ta bước đến đẩy cô ngã xuống đất rồi ôm Ôn Nhu vào lòng. Cô ta cũng biết nắm bắt cơ hội mà nhõng nhẽo:
"Anh à!? Cô ta đánh em!!".
"Lâm Liên Kiều, cô tốt nhất nên quản mình cho tốt!! Vận mệnh của họ nằm gọn trong tay cô đấy!!".
Liên Kiều ngồi lặng thinh như suy nghĩ. Băng mắt lúc này đã bị vấy bẩn không còn vẻ đẹp tinh khiết như sao trời lúc còn ở với Hoa.
"Dọn dẹp hết chỗ này đi!!".
"Anh vũ ơi!! Chúng ta ra ngoài ăn đi!!".
"Em thích là được!! Để cô ta dọn, không ai được giúp cô ta nếu không thì...!!".
Hai người họ rời đi, bỏ lại cô ngồi ở đất. Máu trào ra từ lòng bàn tay đỏ sẫm trên nền đất. Liên Kiều mím chặt môi cảm nhận được sự lạnh lẽo hòa quyện cùng làn khói nóng còn sôi sùng sục của bát canh lớn.
Tay đưa lên phía trước lần mò từng mãnh vỡ. Chú quản gia thấy vậy thì đến giúp đỡ cô:
"Cô đứng dậy đi!! Để tôi gọi người khác làm!!".
"Chú không nghe hắn nói sao? Tôi không muốn ai phải chết vì bảo vệ tôi nữa!! Chỉ cần giúp tôi mang khăn đến là được!!".
"Haizz!! Thiếu gia thật là!! Sao lại trở nên như vậy?".
"Cái này thì tôi biết...!! À không, chú đi đi nhanh nhé!".