———
“Tinh… Kế hoạch tử địch….đang khởi động.”
Tuyết Thanh mở mắt ra, đập vào tầm nhìn của cô là một mái vòm trắng hình tròn, trông rất giống một công trình tôn giáo nào đó trên Trái Đất. Chẳng phải trong tài liệu đã nói rằng thế giới đầu tiên là thế giới tiên hiệp sao?
Đúng lúc đó, trong đầu Tuyết Thanh, hệ thống online: “Công nhân tiếp nhận nhiệm vụ ‘Kế hoạch tử địch’, hãy xem kỹ nội dung chi tiết đi.”
Tuyết Thanh ngồi khoanh chân dậy, nói: “Hiểu rồi.”
Theo sự sắp xếp của Cục Xuyên Không, kế hoạch 101, mỗi thế giới không chỉ có pháo hôi mà còn có thêm một số phản diện. Những nhân vật này là những kẻ đứng về phía đối lập, giúp nam chính có cơ hội mạnh mẽ hơn, đóng vai trò quan trọng trong việc trải đường cho sự trưởng thành của nam chính.
Họ được gọi tắt là "tử địch.”
Nhiệm vụ của Tuyết Thanh là trở thành tử địch của nam chính, giúp đẩy nhanh quá trình trưởng thành của anh ta.
Tuyết Thanh nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Sao tôi cứ cảm thấy gọi ‘kế hoạch Đối Thủ Một Mất Một Còn’ nghe hợp lý hơn nhỉ?”
Hệ thống im lặng: “……”
Thực ra, ngay từ đầu, ‘Kế hoạch tử địch’ được gọi là ‘kế hoạch Đối Thủ Một Mất Một Còn’. Nhưng chữ "Một mất một còn" lại có vẻ như mang điềm xấu. Các công nhân đóng vai nhân vật trong thế giới nhỏ, hoặc là bị nam chính đánh chết từ sớm, hoặc là sống sót đến cuối cùng nhưng lại không được nam chính coi là đối thủ xứng tầm. Kết quả là, kế hoạch thất bại thảm hại.
Vì vậy, cấp trên đã thay đổi tên thành ‘Kế hoạch tử địch’, yêu cầu hệ thống phải bảo mật về sự thất bại của kế hoạch trước đó và khuyến khích các công nhân lạc quan đối mặt với tình hình.
Hệ thống lên tiếng: “Gọi là đối thủ một mất một còn cũng không sai. Vậy, đối thủ một mất một còn, cô chỉ cần biết cách gây sức ép cho nam chính, làm suy yếu ý chí của anh ta, hoặc trở thành trở ngại trong chuyện tình cảm của nam và nữ chính. Đơn giản thế thôi.”
Tuyết Thanh phấn khởi, nghĩ thầm: "Còn có chuyện tốt thế này ư? Lời to rồi!”
Hệ thống bắt đầu giới thiệu tình huống của thế giới đầu tiên: “Thân phận hiện tại của cô là Diệp Tuyết Thanh, một thợ săn rồng ở thôn Đằng Long.”
Thợ săn rồng, chỉ nghe thôi đã thấy oách rồi, Tuyết Thanh không khỏi mong chờ.
Đây là một thế giới tiên hiệp, nơi thần và ma cùng tồn tại. Vào thời kỳ hỗn độn khởi nguyên, người, thần, và ma sống chung trong một thế giới, không phân chia rõ ràng thành ba giới như sau này.
Thôn Đằng Long nằm gần một hang rồng.
Rồng là loài sinh vật cổ xưa, mạnh mẽ, đứng đầu chuỗi thức ăn. Nơi nào có rồng chiếm giữ, các sinh vật khác đều tránh xa, chỉ có con người là khác biệt.
Ngàn năm trước, tổ tiên của thôn Đằng Long phát hiện ra rằng, nơi nào có rồng, sẽ không có tà ma hay hung thú, làm cho vùng đó trở nên an toàn. Nhưng tiếc thay, ở đó cũng không có động vật hay tài nguyên sinh tồn.
Tuy nhiên, con người là loài động vật có chỉ số thông minh cao. Họ đã tìm ra cách lấy được tài nguyên từ hang rồng.
Rồng sở hữu vô số bảo vật, chỉ cần lấy được một ít cũng đủ để nhân loại sống thoải mái suốt nhiều đời. Vì vậy, nghề săn rồng ra đời.
Người săn rồng có nhiệm vụ xâm nhập vào hang rồng, lấy bảo vật ra ngoài. Quá trình này vô cùng nguy hiểm, nếu bị rồng phát hiện, họ sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức.
Tuyết Thanh thốt lên: “Vậy chẳng phải là ăn trộm à?”
Hệ thống: “E hèm, người săn rồng là những anh hùng của thôn Đằng Long mà!”
Tuyết Thanh tỏ vẻ nghi hoặc: “Rồng mạnh mẽ như vậy, tại sao không dùng một ngọn lửa thiêu chết đám nhân loại này?”
Hệ thống giải thích: “Nhân loại quá yếu ớt, nhưng lại rất giỏi trốn tránh. Đối với rồng, việc tiêu diệt nhân loại là chuyện không thể kết thúc được.”
Tuyết Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi hiểu rồi, giống như con gián với con người vậy. Con người lén lút trộm đồ của rồng cũng như con gián mò vào bếp giữa đêm ăn vụng thức ăn. Chỉ cần không bị phát hiện và nhanh chóng trốn thoát, con người cũng chẳng làm gì được.”
Hệ thống cười khổ: “Cô hiểu so sánh thật đấy. Tôi có cảm giác như có một chiếc dép lê lơ lửng trên đầu mình.”
Theo cốt truyện gốc, ngay từ đầu phó bản, Diệp Tuyết Thanh của thôn Đằng Long đã nhặt được một quả trứng trong lần đầu tiên tham gia săn rồng. Quả trứng này chính là nam chính Tạ Dực.
Phượng hoàng tái sinh từ lửa, rồng cũng có phương thức tái sinh. Cứ mỗi vạn năm, chúng sẽ biến thành trứng và mất thêm ngàn năm để trứng dần lớn lên bằng cỡ một căn phòng. Khi trứng vỡ ra, rồng sẽ tái sinh.
Ngôi nhà mà Tuyết Thanh đang ở bây giờ cũng là vỏ trứng của một con rồng đã trưởng thành, được người săn rồng mang về từ lần “săn” trước.
Tạ Dực không may mắn, chỉ vì ngủ quên mấy năm mà đột nhiên bước vào giai đoạn tái sinh. Trứng của hắn lăn ra khỏi hang rồng và bị Diệp Tuyết Thanh nhặt được.
Vừa mới hóa thành trứng, Tạ Dực đang trong thời kỳ yếu nhất của đời rồng. Rồng lạc trứng thì sẽ bị coi thường, thôn Đằng Long quyết định đập vỡ trứng rồng để gϊếŧ rồng và phi thăng thành tiên.
Đáng tiếc thay, với tất cả thủ đoạn mà thôn Đằng Long có trong tay, họ vẫn không thể gϊếŧ được Tạ Dực.
Dưới sự lãnh đạo của Diệp Tuyết Thanh, thôn dân Đằng Long bắt đầu ngược đãi Tạ Dực, tiến hành đủ loại thí nghiệm phi nhân tính. Tạ Dực bị thương nặng, cuối cùng khi khôi phục lại sức mạnh, hắn đã tiêu diệt toàn bộ thôn Đằng Long.
Diệp Tuyết Thanh may mắn thoát khỏi vuốt rồng. Với mối hận diệt tộc trong lòng, bất kể Tạ Dực đi đâu, cô sẽ theo đó, tạo ra hỗn loạn và trở thành tử địch của hắn.