Chương 47

EDIT: Morticia - truyenhdt.com.

Cố Chi Thu từ bỏ làm mứt quả, cũng không thích bán quả hồng cho tiệm thuốc, cho nên lại suy nghĩ con đường làm giàu khác.

Ban đầu nàng ta còn định làm bún thập cẩm cay, lại phát hiện không đủ nguyên liệu, quan trọng nhất là thiếu ớt. Không biết là vùng nông thôn nhỏ này không có ớt, hay ớt chưa được người ở thời đại này phát hiện. Dù sao cũng không làm được bún thập cẩm cay, nàng ta cảm thấy không thể làm ra được hương vị đó, đập chết ý nghĩ này luôn.

Sau đó nàng ta còn định làm bánh bao, vì nàng phát hiện thế giới này không có bánh bao. Nhưng nghĩ bây giờ mình mới năm tuổi, vì sao một đứa nhóc năm tuổi biết những thứ này?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta phát hiện trở ngại lớn nhất là tuổi của mình. Cho dù là làm gì, tuổi của nàng cũng không khiến người khác tin phục.

Điều này khiến nàng ta nhụt chí, có cách nào mà một đứa nhỏ có thể làm giàu mà không cần nói công đạo không?

Bận rộn thời gian dài như thế, cuối cùng cũng làm xong việc, nghỉ ngơi được một chút.

Nghỉ ngơi không phải nằm lên giường nghỉ ngơi, mà là dễ sống hơn thôi. Mấy người đàn ông lên núi đốn củi, đi săn, sau đó vào thành bán đi. Phụ nữ cũng về tắm rửa, trang điểm một chút, chuẩn bị túi, đi bán dồ gia dụng.

Lúc Cố Chi Thu học Lý thị cách làm túi, đột nhiên nảy ra ý tưởng, nàng ta có thể vẽ kiểu dáng quần áo ra, bán được bản thiết kế, đứa nhỏ có thiên phú vẽ quần áo hình như không có gì lạ?

Nhưng đến lúc nàng ta thực hành mới phát hiện, nhà bọn họ không có bút mực.

Đây là chuyện khiến người ta thương tâm tới cỡ nàooo.

Ăn xong bữa sáng hôm nay, Lâm Tô gọi mọi người lại.

"Làm ruộng xong, mẹ định vào thành một chuyến. Lão Tam, con mượn một cái xe bò ở nhà Lý Chính, mai đưa mẹ vào thành."

Đám người giật cả mình, "Mẹ, mẹ vào thành làm gì?"

Bà bà trước giờ không thích đi xa nhà, chỗ xa nhất là huyện rồi, bây giờ lại đột nhiên muốn vào thành, mọi người rất tò mò.

Lâm Tô hạ giọng nói, "Nói mấy đứa chuyện này nhưng đừng nói ai khác, bịt hết vào trong bụng cho mẹ! Hai ngày trước mẹ tìm được một nhánh nhân sâm trên núi, năm cái, mẹ sợ bán trong huyện ít quá, định vào thành bán."

Mọi người vui vẻ ra mặt, "Mẹ, thật không?"

"Mẹ lừa tụi bây làm gì?"

Nhân sâm trong không gian đã lớn, mười hai hạt, mười cái nảy mầm(*). Thời gian trong không gian khác bên ngoài, cho nên lúc cô mới gieo trồng, qua một khoảng thời gian, đã có năm cây trưởng thành.

(*) Không biết tại sao nhưng túm lại raw nó ghi zị đó. ☹ chương này khác chương trước.

Năm mươi năm không ít, cho nên cô định bán hai cây trước, lấy tiền.

Trong khoảng thời gian này cô không làm gì thì lên núi đi dạo, không để ai đi theo, người khác cũng không biết cô đi làm gì, cho nên cô nói mình đào được ở trên núi.

Mọi người có chuyện vui, không ai nghi ngờ cô, kích động nửa ngày mới tỉnh táo lại. Sau đó bị Lâm Tô đuổi đi mượn xe, làm việc thì làm việc.

Vì lo mấy đứa nhỏ không giữ được bí mật cho nên chuyện nhân sâm không kể cho tụi nó, chỉ người lớn biết.

Trẻ con thì dễ nói, Cố Chi Thu thông minh hơn, nàng ta thấy người trong nhà ai cũng vui vẻ ra mặt, nhìn ra manh mối, cho nên quanh co lòng vòng hỏi Lý thị. Lý thị nhớ lời bà nội dặn, không nói chuyện nhân sâm, chỉ nói: "Bà nội con định mai vào thành."

Cố Chi Thu nháy mắt bị dời đi lực chú ý, vội hỏi, "Vào thành? Bà nội vào thành? Mang con theo được không?"

Nàng cũng muốn vào thành, nơi này quá nhỏ quá nghèo, rất nhiều thứ không có. Nàng ta muốn vào thành tìm hiểu thế giới ngoài kia như thế nào, sau đó thuận tiện tìm cơ hội buôn bán.

"Con vào thành làm gì? Đừng quậy, bà nội con vào thành có việc, bà mà biết lại mắng con."

Cố Chi Thu biết tính bánh bao của Lý thị, không trông cậy nàng nói với bà nội, nàng ta khẽ cắn môi, lấy dũng khí, tự mình đi tìm Lâm Tô.

"Mi cũng muốn vào thành?" Lâm Tô trừng mắt nhìn cô ta, "Nha đầu chết tiệt làm biếng, định xem náo nhiệt chứ gì, mi vào thành làm gì? Ở nhà làm việc đi!"

Đại gia trưởng nói một không có hai, cho dù Cố Chi Thu dây dưa thế nào, nói không mang theo là không mang theo.

Cố Chi Thu mệt mỏi đi về, xuyên thành đứa nhỏ làm gì, cực kỳ bất tiện.

Sáng thứ hai, chưa tới giờ Dần, Lâm Tô và Cố Tam Lang đã lên đường.

Thành không gần, đi đường sớm chút, sợ một ngày không đủ vừa đi vừa về.

Bây giờ đường lớn bằng phẳng hơn đường đất xíu thôi, đường nhựa hay xi măng chưa xuất hiện. Xe bò hai người đi chỉ thêm một cái giá đỡ, kéo như xe vận tải, không giảm xóc, Lâm Tô mém chút lộn hết lục phủ ngũ tạng.

Mà cô không cho Tam Nha đi theo vì muốn tốt cho nó, năm tuổi, đứa nhỏ thiếu dinh dưỡng sao chịu được xóc nảy?

Hai người đi không ngừng nghỉ, đói thì lấy bánh ngô từ nhà mang theo ra ăn, nắng gắt trên đỉnh đầu, một khắc cũng không ngừng đi về phía thành.

Lúc bọn họ đến thành Thanh Sơn, trời đã ngả về Tây, Lâm tô thấy đã hai giờ chiều, nên bọn họ không định lưu lại, tìm người nghe ngóng tiệm thuốc nhà ai uy tín, không lừa người già, rồi đi thẳng đến tiệm thuốc đó. Đi thêm hai nơi tham khảo giá cả trước, trong lòng có giá xấp xỉ, sau đó mới đi đến tiệm thuốc được đánh giá tốt kia.

EDIT: Morticia - truyenhdt.com.

Vừa lúc quản sự đang ở đó, nghe thấy bọn họ có đồ muốn bán, liền đưa bọn họ đến gian phòng bên cạnh.

Trước khi Lâm Tô vào cửa, Lâm Tô nói với Cố Tam Lang: "Lão Tam, con chờ ở cửa, không cần vào theo."

Sau này cô còn định bán lén, cô đào được một lần là trùng hợp, hết lần này đến lần khác đào được sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên cô định sau này bán lén. Như vậy lần này không được để mọi người biết bán được bao nhiêu, sau này cô còn có thể tùy thời tăng thêm.

Nên mới kêu Cố Tam Lang chờ bên ngoài.

Cố Tam Lang dù rất muốn đi vào, nhưng thấy mẹ mình kiên định, lại đành phải nghe lời đứng bên ngoài giữ cửa.

Nội tâm hắn cực kỳ muốn biết bán được bao nhiêu tiền, đây là nhân sâm năm mươi năm đấy, có khi cả đời chưa từng thấy, mẹ hắn trước khi đi có cho hắn nhìn thử. Hắn biết chắc chắn bán được giá tốt, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn bản thân được cảm thụ cảm giác có tiền, nhưng mà, mẹ hắn không cho cơ hội.

Bọn họ tận lực giảm thấp thanh âm nói chuyện xuống, hắn muốn nghe cũng không nghe được. Cố Tam Lang đứng bên ngoài vò đầu bứt tai đợi một chén trà, cửa bị đẩy ra, quản sự và Lâm Tô cười không ngớt, chứng minh hai bên đều hài lòng.

"Mẹ..."

Cố Tam Lang muốn nói gì đó, bị Lâm Tô kéo tay áo, "Về rồi nói."

Cố Tam Lang đành đè hiếu kỳ xuống bụng, cùng Lâm Tô đi về.

Đường đi về vẫn như cũ đi không nghỉ, nhưng lúc về nhà vẫn gần nửa đêm.

Cả nhà chưa đi ngủ, đứng ngồi không yên chờ bọn họ về. Bọn họ mới vào cửa, liền bị vây quanh, "Mẹ, thế nào? Bán được chưa?" Đương nhiên, bọn họ muốn hỏi nhất là bán được bao nhiêu tiền, nhưng không thốt nên lời.

Đối với năm đôi mắt hiếu kỳ, Lâm Tô gật đầu, "Bán rồi."

Mọi người vui vẻ, không chờ bọn họ nói gì, Lâm Tô đanh mặt, "Về ngủ đi! Hừ, đừng tưởng mẹ không biết trong lòng tụi bây nghĩ gì, thu hết đi, bán bao nhiêu tự mẹ biết, không cần tụi bây suy nghĩ!"

Mọi người ngượng ngùng, không dám hỏi nhiều.

Lâm Tô ăn chút gì đó, rửa mặt xong liền nằm trên giường ngủ, hôm nay là một ngày giày vò, thật muốn cái mạng già này của cô.

Trời tối yên bình, mỗi người một tâm sự, lật qua lật lại không sao ngủ được, khẽ nói nhỏ trong chăn.

Đại phòng.

"Anh nói xem mẹ bán được bao nhiêu thế? Còn phải giấu chúng ta, cho dù nhiều hay ít đều nằm trong tay mẹ cả, sao không cho mình biết?"

"Em quan tâm nhiều thế làm gì? Ít thì em không ăn uống được à? Bán bao nhiêu cũng là của mẹ, em đừng nhớ thương."

"Ai nhớ thương? Em đây không phải sợ mẹ bị lão tam lừa gạt à? Chắc chắn lão tam biết mẹ bán được bao nhiêu, mang tai hắn mềm, Tôn thị dụ một chút là biết hết rồi? Chỉ sợ nàng ta có tâm tư. Anh cũng biết, nàng ta trước giờ hay nói ngon nói ngọt, mẹ lại thiên vị nàng... Tóm lại, mai anh tìm lão tam hỏi cho rõ, trong lòng có ngọn nguồn mới yên tâm."

"Được được được, mai anh tìm lão tam hỏi, mau ngủ đi, mai còn phải đi đốn củi đấy!"

Nhị phòng.

"Chắc là mẹ bán được không ít tiền? Mai anh tìm lão tam hỏi thử, chúng ta không phải nhớ thương gì, chỉ là hiếu kỳ muốn biết bao nhiêu thôi."

"Ừ, mai anh tìm nó hỏi thử."

Hai người này tính tình trung thực, không thảo luận nhiều, ngắn gọn mấy câu đã đi ngủ. Nhưng Cố Chi Thu cách một bức màn, theo lời nói đoán ra, hình như bà nội bán gì đó, phát tài rồi!

Nếu tài chính trong nhà có tiến triển, thì rất nhiều chuyện có thể làm. Nhưng làm sao nàng ta thuyết phục bà nội tin tưởng mình đây?

Tam phòng.

"Anh nói thật đi, rốt cuộc là mẹ bán được bao nhiêu?"

"Anh cũng không biết, mẹ bắt anh đứng bên ngoài, mẹ vào trong nói chuyện với người ta."

"Bà nội tinh thật, đưa anh đi còn đề phòng anh. Anh cũng không hé cửa nghe lén?"

"Không được, bọn họ nói nhỏ, không nghe được gì hết."

"Vậy càng lạ, tại sao mẹ lại không cho chúng ta biết? Cho dù biết thì tiền cũng nằm trong tay mẹ, có bay được đâu?"

"Ai biết được, được rồi, em đừng quan tâm nữa, anh đi theo cũng không biết, mọi người ai cũng không biết, chẳng ai chiếm được tiện nghi."

"Anh ngu vừa, không biết bao nhiêu tiền, lỡ mẹ trợ cấp cho ai thì sao? Cho dù có trợ cấp cũng không ai biết...Gì? Không lẽ đây là mục đích? Ai cần tiền thì phải cầu xin mẹ, ai hiếu thuận thì mẹ cho nhiều hơn?"

Tôn thị tự cho mình là chân tướng, thầm nghĩ bà nội ra chiêu rất cao minh, không hổ là bà nội.

Đương nhiên, nếu Lâm Tô biết suy nghĩ của nàng, chỉ nói nàng nghĩ nhiều rồi.