- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Cổ Đại
- Tôi Là Anh Trai Của Nam Chính
- Chương 2: Con Trai Trưởng Của Hầu Phủ (1.2)
Tôi Là Anh Trai Của Nam Chính
Chương 2: Con Trai Trưởng Của Hầu Phủ (1.2)
Lúc Nguyên Gia xuyên vào thì Phó Nguyên Gia mới mười sáu tuổi, còn chưa tham gia thi hội, cũng chưa có gặp đại công chúa, chính xác là một thiếu niên cử nhân hăng hái, một Thế tử gia của Uy Ninh Hầu phủ.
Nguyên Gia đặt cốc nướcLúc Nguyên Gia xuyên vào thì Phó Nguyên Gia mới mười sáu tuổi, còn chưa tham gia thi hội, cũng chưa có gặp đại công chúa, chính xác là một thiếu niên cử nhân hăng hái, một Thế tử gia của Uy Ninh Hầu phủ.
Nguyên Gia đặt cốc nước trong tay xuống, sau đó đứng dậy, có nha hoàn đến hầu hạ anh mặc quần áo.
Anh dựa theo thói quen mỗi ngày của nguyên chủ, đi đến thỉnh an Uy Ninh Hầu phu nhân trước.
Uy Ninh Hầu phu nhân có một nữ nhi, một nhi tử, trưởng nữ Phó Thanh Hà lớn hơn Phó Nguyên Gia khoảng ba tuổi, sớm đã gả đi. Ngoại trừ Phó Thanh Hà và Phó Nguyên Gia cặp trưởng nam trưởng nữ này ra, Uy Ninh Hầu phủ còn có Thứ tử Phó Nguyên Trạch và Thứ nữ Phó Thanh Liên, hai người này đều do Trương di nương sinh ra.
Trong hậu viện của Uy Ninh Hầu có không ít thϊếp thất, nhưng bốn đứa trẻ của Uy Ninh Hầu, ngoại trừ do chính thất sinh ra thì hai đứa trẻ thế tử thế nữ này đều do Trương di nương sinh, có thể thấy được sự sủng ái mà Trương di nương nhận được. Nhất là Thứ tử Phó Nguyên Trạch lại sinh cùng năm với Phó Nguyên Gia, chỉ là nhỏ hơn Phó Nguyên Gia mấy tháng, thiếu chút nữa đã trở thành trưởng thứ tử.
Khi Phó Nguyên Gia đến thỉnh an Uy Ninh Hầu phu nhân, Phó Nguyên Trạch đã đến trước, chỉ là Uy Ninh Hầu phu nhân không để cho hắn ta vào, Phó Nguyên Trạch chỉ đành đứng ở bên ngoài.
Khi Nguyên Gia nhìn thấy Phó Nguyên Trạch, không dấu vết đánh giá vị em trai làm nam chính này, so về tướng mạo Phó Nguyên Trạch cũng rất tuấn lãng, nhưng so với sự tuấn mỹ vô song của nguyên chủ thì còn kém xa, luận về khí chất, nguyên chủ cũng tốt hơn, dù sao một người là Thế tử Hầu phủ văn võ song toàn lại còn được coi trọng, một người thì chỉ là thứ tử buồn bực thất bại, thế nên trên người Phó Nguyên Trạch luôn mang theo chút phiền muộn.
Phó Nguyên Trạch nhìn thấy Nguyên Gia, hơi trào phúng nói: "Hôm nay đại ca dậy muộn à? Sao bây giờ mới đến thỉnh an mẫu thân?"
Nguyên Gia dựa vào thời gian nghỉ ngơi và làm việc trước kia của nguyên chủ mà đến thỉnh an phu nhân, thế nên không phải là anh đến muộn, mà là Phó Nguyên Trạch đến sớm. Chỉ là không biết hắn ta đến sớm như này là có ý gì, trước đây cũng không thấy hắn ta đến thỉnh an đích mẫu (mẹ cả) tích cực như thế!
Nguyên Gia nhàn nhạt nói: "Mỗi ngày ta đều đến thỉnh an mẫu thân vào đúng canh giờ này, nhị đệ đến sớm rồi, làm phiền mẫu thân nghỉ ngơi."
Sắc mặt Phó Nguyên Trạch chợt thay đổi, không đợi hắn ta tiếp tục nói, ma ma thân cận của Uy Ninh Hầu phu nhân đã đi ra ngoài: "Thế tử đến rồi! Mời vào ạ!" Sau đó không chút nhiệt tình nhìn về phía Phó Nguyên Trạch, ngữ khí thay đổi, nhạt đi vài phần, chỉ có thể nói là khách khí: "Nhị thiếu gia cũng vào đi ạ!"
Cái cảm giác đi kèm này khiến trong lòng của Phó Nguyên Trạch cực kì khó chịu, nhưng sự khác biệt của đích và thứ là như vậy đấy, hơn nữa dù sao Uy Ninh Hầu phu nhân cũng chẳng phải mẫu thân ruột thịt của hắn ta, đến cả vị phụ thân ruột Uy Ninh Hầu cũng dùng hai thái độ khác nhau để đối đãi với hắn ta và đại ca Phó Nguyên Gia.
Trong lòng không cam tâm, nhưng trên mặt Phó Nguyên Trạch cũng chỉ có thể giữ vững sự bình tĩnh, nếu không bị cái nồi bất hiếu với đích mẫu và đích huynh ụp xuống, thì tình cảnh của hắn ta sẽ càng khó khăn.
Nguyên Gia nhìn thấy Uy Ninh Hầu phu nhân, mẫu thân ruột thịt của nguyên chủ, Uy Ninh Hầu phu nhân có thể sinh ra nhi tử có dáng vẻ tuấn mỹ như nguyên chủ thì tất nhiên tướng mạo cũng sẽ xuất chúng, bây giờ thoạt nhìn vẫn cứ như nữ nhi hơn hai mươi tuổi, khoan thai xinh đẹp.
Nàng ta xuất thân danh môn, nhà mẹ có thế lực, ở Hầu phủ có chỗ đứng vững chắc, thế nên nàng ta từ trước đến giờ không thèm để ý đến thanh danh hiền lành, vẫn luôn không thèm đếm xỉa đến Thứ tử Phó Nguyên Trạch và Thứ nữ Phó Thanh Liên, tất thảy đều dựa theo quy tắc chung, nhưng phần lớn là không được như thế, dù sao cũng không thể nào ngang hàng với lại con cái do mình sinh ra.
Thế nên Uy Ninh Hầu phu nhân nhìn thấy Nguyên Gia là tươi cười ôn nhu hỏi: "Đã ăn sáng chưa? Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Nguyên Gia cười mỉm đáp: "Tối hôm qua con ngủ say lắm, sáng nay dậy tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhưng mà chưa có ăn sáng nữa, đợi để đến chỗ mẫu thân ăn một thể luôn!"
Nụ cười của Uy Ninh Hầu phu nhân lại càng tươi hơn: "Biết ngay là con lại đến chỗ ta ăn chực mà, đã sắp xếp phòng bếp chuẩn bị cho con hết rồi, có cả món chè hạt sen mà con thích ăn nhất đấy."
Phó Nguyên Trạch ở một bên thỉnh an chỉ nhận được một câu nói nhàn nhạt của Uy Ninh Hầu phu nhân "Không cần đa lễ", sau đó đành ngượng ngùng đứng một bên nhìn Uy Ninh Hầu phu nhân và Phó Nguyên Gia mẹ hiền con ngoan.
Sau khi quan tâm xong nhi tử, Uy Ninh Hầu phu nhân mới ý thức được bên cạnh vẫn còn có người đứng rất chướng mắt, liền nói: "Sắp đến giờ ăn sáng rồi, ta cũng không giữ ngươi ở lại nữa, cũng không cần phải nói đích mẫu ta đây không để cơ hội cho mẫu thân nhi tử các ngươi thân cận, ngươi đi sang chỗ Trương di nương dùng bữa sáng đi!"
Uy Ninh Hầu trong một đám thϊếp thất lại sủng ái Trương thị, nhưng ông ta vẫn tự hiểu rõ vấn đề hậu trạch, biết mặc dù Trương di nương tư sắc xuất chúng nhưng lại được sủng mà kiêu ngạo có suy nghĩ muốn tách khỏi nhà chính, thế nên ông ta không cho phép Thứ tử Phó Nguyên Trạch và Trương di nương tiếp xúc quá lâu, tránh bị thay đổi tính nết, bất hoà với đích huynh.
Nhưng Uy Ninh Hầu phu nhân lại không muốn nuôi thứ tử để nâng cao thân phận của hắn ta, cũng không muốn nhi tử của mình tương thân tương ái với thứ tử, làm huynh đệ tốt. Thế nên Trương di nương muốn tiếp xúc với nhi tử, từ trước đến giờ nàng ta đều không ngăn cản. thậm chí bởi vì không muốn để Phó Nguyên Trạch ở trước mặt làm chướng mắt nàng ta, nàng ta thường xuyên đuổi Phó Nguyên Trạch sang chỗ của Trương di nương.
Còn về phần Phó Nguyên Trạch có bị Trương di nương xúi giục muốn tranh giành với nhi tử của nàng ta Phó Nguyên Gia hay không, Uy Ninh Hầu phu nhân không để ý lắm, bởi vì nàng ta căn bản không cảm thấy một thứ tử như hắn ta có tư cách ngồi chung mâm với nhi tử của mình, nàng ta căn bản không thèm coi trọng hai mẹ con Trương di nương và nhi tử là Phó Nguyên Trạch.
trong tay xuống, sau đó đứng dậy, có nha hoàn đến hầu hạ anh mặc quần áo.
Anh dựa theo thói quen mỗi ngày của nguyên chủ, đi đến thỉnh an Uy Ninh Hầu phu nhân trước.
Uy Ninh Hầu phu nhân có một nữ nhi, một nhi tử, trưởng nữ Phó Thanh Hà lớn hơn Phó Nguyên Gia khoảng ba tuổi, sớm đã gả đi. Ngoại trừ Phó Thanh Hà và Phó Nguyên Gia cặp trưởng nam trưởng nữ này ra, Uy Ninh Phu còn có Thứ tử Phó Nguyên Trạch và Thứ nữ Phó Thanh Liên, hai người này đều do Trương di nương sinh ra.
Trong hậu viện của Uy Ninh Hầu có không ít thϊếp thất, nhưng bốn đứa trẻ của Uy Ninh Hầu, ngoại trừ do chính thất sinh ra thì hai đứa trẻ thế tử thế nữ này đều do Trương di nương sinh, có thể thấy được sự sủng ái mà Trương di nương nhận được. Nhất là Thứ tử Phó Nguyên Trạch lại sinh cùng năm với Phó Nguyên Gia, chỉ là nhỏ hơn Phó Nguyên Gia mấy tháng, thiếu chút nữa đã trở thành trưởng thứ tử.
Khi Phó Nguyên Gia đến thỉnh an Uy Ninh Hầu phu nhân, Phó Nguyên Trạch đã đến trước rồi, chỉ là Uy Ninh Hầu phu nhân không để cho hắn ta vào, Phó Nguyên Trạch chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Khi Nguyên Gia nhìn thấy Phó Nguyên Trạch, không dấu vết đánh giá vị đệ đệ nam chính này, so về tướng mạo Phó Nguyên Trạch cũng rất tuấn lãng, nhưng so với sự tuấn mỹ vô song của nguyên chủ thì còn kém xa, luận về khí chất nguyên chủ cũng tốt hơn, dù sao một người cũng là Thế tử Hầu phủ văn võ song toàn lại còn được coi trọng, một người thì là thứ tử buồn bực thất bại, thế nên trên người Phó Nguyên Trạch luôn mang theo chút phiền muộn.
Phó Nguyên Trạch nhìn thấy Nguyên Gia, hơi trào phúng nói: “Hôm nay đại ca dậy muộn à? Sao bây giờ mới đến thỉnh an mẫu thân?”
Nguyên Gia dựa vào thời gian nghỉ ngơi và làm việc trước kia của nguyên chủ mà đến thỉnh an phu nhân, thế nên không phải là anh đến muộn, mà là Phó Nguyên Trạch đến sớm. Chỉ là không biết hắn ta đến sớm như này là có ý gì, trước đây cũng không nhìn thấy hắn ta đến thỉnh an đích mẫu (mẹ cả) tích cực như vậy!
Nguyên Gia nhàn nhạt nói: “Mỗi ngày ta đều đến thỉnh an mẫu thân vào đúng canh giờ này, nhị đệ đến sớm rồi, làm phiền mẫu thân nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Phó Nguyên Trạch chợt thay đổi, không đợi hắn ta tiếp tục nói, ma ma thân cận của Uy Ninh Hầu phu nhân đã đi ra ngoài: “Thế tử đến rồi! Mời vào ạ!” Sau đó không chút nhiệt tình nhìn về phía Phó Nguyên Trạch, ngữ khí thay đổi, nhạt đi vài phần, chỉ có thể nói là khách khí: “Nhị thiếu gia cũng vào đi ạ!”
Cái cảm giác đi kèm này khiến cho trong lòng của Phó Nguyên Trạch cực kì khó chịu, nhưng sự khác biệt của đích và thứ là như vậy đấy, hơn nữa dù sao Uy Ninh Hầu phu nhân cũng chẳng phải mẫu thân ruột thịt của hắn ta, đến cả vị phụ thân ruột thịt Uy Ninh Hầu cũng dùng hai thái độ khác nhau để đối đãi với hắn ta và đại ca Phó Nguyên Gia.
Trong lòng không thể cam tâm, nhưng trên mặt Phó Nguyên Trạch cũng chỉ có thể giữ vững sự bình tĩnh, nếu không cái mũ bất hiếu với đích mẫu và đích huynh mà áp xuống, thì tình cảnh của hắn ta sẽ càng khó khăn.
Nguyên Gia nhìn thấy Uy Ninh Hầu phu nhân, mẫu thân ruột thịt của nguyên chủ, Uy Ninh Hầu phu nhân có thể sinh ra được nhi tử có dáng vẻ tuấn mỹ như nguyên chủ thì tất nhiên tương mãi cũng sẽ xuất chúng, bây giờ thoạt nhìn vẫn cứ như nữ nhi hơn hai mươi tuổi, khoan thai xinh đẹp.
Bà xuất thân danh môn, nhà mẹ có thế lực, ở Hầu phủ có chỗ đứng vững chắc, thế nên nàng ta từ trước đến giờ không thèm để ý đến thanh danh hiền lành, vẫn luôn không thèm đếm xỉa đến Thứ tử Phó Nguyên Trạch và Thứ nữ Phó Thanh Liên, tất thảy đều dựa theo quy tắc chung, nhưng phần lớn là không có gì, chứ đừng nói có thể ngang hàng với lại con cái do mình sinh ra.
Thế nên Uy Ninh Hầu phu nhân nhìn thấy Nguyên Gia là tươi cười ôn nhu hỏi: “Đã ăn sáng chưa? Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Nguyên Gia cười mỉm đáp: “Tối hôm qua ngủ say sưa, sáng nay dậy tinh thần vô cùng sảng khoái ạ. Chưa có ăn sáng nữa, đợi để đến chỗ mẫu thân ăn một bữa luôn!”
Nụ cười của Uy Ninh Hầu phu nhân càng tươi hơn: “Biết ngay là con lại đến chỗ ta ăn chực mà, đã phân phó phòng bếp chuẩn bị cho con hết rồi, có cả món chè hạt sen mà con thích ăn nhất đấy.”
Phó Nguyên Trạch ở một bên thỉnh an chỉ nhận được một câu nói nhàn nhạt của Uy Ninh Hầu phu nhân “Không cần đa lễ”, sau đó chỉ đành ngượng ngùng đứng ở một bên nhìn Uy Ninh Hầu phu nhân và Phó Nguyên Gia mẹ hiền con ngoan.
Sau khi quan tâm xong nhi tử của mình, Uy Ninh Hầu phu nhân mới ý thức được bên cạnh vẫn còn có người đứng rất chướng mắt, liền nói: “Sắp đến giờ ăn sáng rồi, ta cũng không giữ ngươi ở lại nữa, cũng không cần phải nói đích mẫu ta đây không để cơ hội cho mẫu thân nhi tử các ngươi thân cận, ngươi đi sang chỗ Trương di nương dùng bữa sáng đi!”
Uy Ninh Hầu trong một đám thϊếp thất lại sủng ái Trương thị, nhưng trong vấn đề hậu trạch ông ta vẫn tự hiểu rõ, biết mặc dù Trương di nương tư sắc xuất chúng nhưng lại có chút được sủng mà kiêu ngạo có suy nghĩ muốn tách khỏi nhà chính, thế nên ông ta không cho phép Thứ tử Phó Nguyên Trạch và Trương di nương tiếp xúc quá lâu, tránh bị thay đổi tính nết, bất hoà với đích huynh.
Nhưng Uy Ninh Hầu phu nhân lại không muốn nuôi thứ tử để nâng cao thân phận của hắn ta, cũng không muốn nhi tử của mình tương thân tương ái với thứ tủ, làm huynh đệ tốt. Thế nên Trương di nương muốn tiếp xúc với nhi tử, từ trước đến giờ nàng ta đều không ngăn cản. thậm chí bởi vì không muốn để Phó Nguyên Trạch ở trước mặt làm chướng mắt nàng ta, nàng ta thường xuyên đuổi Phó Nguyên Trạch sang chỗ của Trương di nương.
Còn về phần Phó Nguyên Trạch có bị Trương di nương xúi giục muốn tranh giành với nhi tử của nàng ta Phó Nguyên Gia hay không, Uy Ninh Hầu phu nhân không để ý lắm, bởi vì nàng ta căn bản không cảm thấy một thứ tử như hắn ta có tư cách ngồi chung mâm với nhi tử của nàng ta, nàng ta căn bản không thèm coi trọng hai mẹ con Trương di nương và nhi tử là Phó Nguyên Trạch.
- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Cổ Đại
- Tôi Là Anh Trai Của Nam Chính
- Chương 2: Con Trai Trưởng Của Hầu Phủ (1.2)