Thế giới 1 - Chương 29: Tướng quân

Phải chăng đây chính là câu nói huyền thoại “lòng có hổ dữ ngửi tường vi”?

Không…

So với miêu tả tả nghệ thuật này, cậu nhớ đến người em họ rõ ràng cao hơn tất cả những đứa trẻ khác một cái đầu, nhưng lại bị bắt nạt chỉ biết khóc rồi rúc vào sau lưng anh trai.

Trong phút chốc, ánh mắt cậu nhìn Tạ Tĩnh Dương tràn ngập tình yêu thương của một người cha già.

Hệ thống: [...?!]

#Đừng biến thành tình mẫu tử như thế chứ#



……

Tuy nhiên, trong cuộc trò chuyện giữa gà và vịt này, Ninh Khả Chi lại nhận ra một điều khác.

Cậu và Tạ Tĩnh Dương vẫn xưng hô với nhau xa cách như “tiên sinh”, “tướng quân”, Ninh Khả Chi vốn dĩ không có cố chấp gì về việc này, nhưng lần trước gọi nhầm tên hắn, phần lớn là do không thường xuyên dùng, cho nên vào thời khắc mấu chốt mới xảy ra sơ suất.

Ninh Khả Chi cảm thấy không thể tiếp tục thế được.

Lỡ lần sau có chuyện tương tự xảy ra thì sao?

Hơn nữa, chẳng phải cái tên để nhằm mục đích cho người khác gọi hay sao?

Ninh Khả Chi cảm thấy với số điểm hiện tại của mình, yêu cầu này sẽ không bị từ chối, vì vậy cậu thẳng thắn, thậm chí có chút đột ngột nói: “Tướng quân cứ gọi ta ‘Khả Chi’ là được, lúc trước… bằng hữu đều gọi ta như vậy.”

Ninh Khả Chi: … Suýt chút nữa nói thành "bạn cùng lớp" rồi.

Nhưng vì là người có học nên dường như nói “bạn cùng lớp”, "bạn cùng trường” cũng không có gì sai.

Trước đó Ninh Khả Chi cảm thấy hệ thống chuyên môn làm xáo trộn nhận thức, việc đổi tên nguyên chủ sang tên của cậu có hơi dư thừa.

Nhưng từ sau lần gọi nhầm tên nhân vật công chính, cậu cảm giác được hệ thống làm rất tốt.

… Nếu có thể đổi tên nhân vật công chính luôn thì tuyệt vời.

Đương nhiên, ý tưởng sau cậu chỉ có thể nghĩ thôi, thân là nhân vật công chính trung tâm của thế giới, không cùng đẳng cấp với một tên nam phụ pháo hôi.

Tạ Tĩnh Dương không biết mình suýt chút nữa đã bị đổi tên sửng sốt trong giây lát, nghĩ đến lá thư tìm được mấy ngày trước.

Huynh trưởng vốn chưa từng quan tâm đến những chi tiết vụn vặt trong thư đã đề cập với giọng điệu hơi sầu não: “Có thể rút ngắn khoảng cách giữa với những tướng sĩ dưới trướng bằng cách gọi họ bằng tên, khiến mình gần gũi hơn không”...

"Tướng sĩ dưới trướng" sao?

E rằng điều huynh trưởng thật sự muốn hỏi, là người khác…

……



“Tĩnh Dương, A Dương…”

“Tiên… Khả Chi gọi ta như vậy là được.”

Đôi mắt chàng trai trẻ dừng trên người cậu, như thể đang nhìn con người khác thông qua cậu.

“Tĩnh… D… Dương…”

Chàng trai ngập ngừng đánh rơi âm cuối, sau đó dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu dừng thoáng chốc, rồi lặp lại: “A Dương.”

Ninh Khả Chi (căng thẳng): Không được gọi nhầm! Không được gọi nhầm! Lần này nhất định không được gọi nhầm nữa!

(Thở dài): Cuối cùng gọi đúng rồi!

--------------------

Con người á hả, là một loại sinh vật biết cách thuyết phục bản thân.

#Đợi điểm bay thẳng qua 90, coi như anh ruột của Tạ Tĩnh Dương bật nắp quan tài bò lên bảo rằng mình không có người yêu như vậy, Tạ Tĩnh Dương còn hoài nghi anh hắn hồi sinh bị hư não rồi.#

Vở kịch nhỏ—

Chi Chi: Là Dương không phải Tường, là Dương không phải Tường, là Dương không phải Tường… là Dương không phải Tường…