Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tôi Đúng Thật Là Thiên Tài Diễn Xuất

Thế giới 1 - Chương 28: Tướng quân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng bây giờ cậu biết rồi, chính Tạ Tĩnh Dương cho cậu ta dũng khí.

Bất cứ ai được đối xử quan tâm chăm sóc nhường này đều không khỏi cảm thấy mình là người được chiều chuộng, khó trách nguyên chủ tự tin đến thế.

Đáng tiếc nguyên chủ không biết, cậu ta được đãi ngộ đặc biệt như vậy phần lớn là bởi vì khuôn mặt có nét hao hao nhân vật thụ chính. Cậu ta sẽ bị vả mặt nếu ngây ngô nhảy đến bên cạnh chính chủ.

Ninh Khả Chi than thở thay cho nguyên chủ một hồi, nhưng rất nhanh sau đó bèn nhận ra hiện tại người cần phải than thở chính là mình.

Ninh Khả Chi: “…”

Nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Ninh Khả Chi, Tạ Tĩnh Dương cầm dây cương thả chậm tốc độ, đi bên cạnh Ninh Khả Chi, đáy mắt lập tức tràn ngập lo lắng: “Sao thế? Tiên sinh mệt rồi à?”

Hắn dừng một thoáng, sau lại giơ tay ra hiệu phía trước: “... Cách đây chỉ nửa dặm là đình đá, tuy hơi chật hẹp, nhưng nghỉ ngơi một lát cũng không sao.”

Ninh Khả Chi rơi vào trầm tư một lát—

Tại sao trước đây cậu lại nghĩ phong thái uy nghiêm và ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tĩnh Dương vô cùng nguy hiểm nhỉ?

Đây rõ ràng là một anh chàng hiền lành chu đáo, bề ngoài lạnh lùng và bên trong ấm áp!

Hệ thống: [...]

Nó phải nhắc lại một lần nữa: nó khâm phục tâm lý của ký chủ.

Hai ngày trước rõ là bị người ta dọa đến nỗi khóc bù lu bù loa kêu cứu mạng, lần này đã chấp nhận sự quan tâm của đối phương mà không ngại chút nào…

Ở một khía cạnh nào đó, ký chủ cũng khá lợi hại.



Ninh Khả Chi quả thực có chút mệt mỏi, nhưng cậu mở hệ thống bản đồ ra, cảm thấy nếu đi với tốc độ vừa đi vừa nghỉ thế này, đợi đến núi Liên Hà mới một chút đã phải chuẩn bị hồi phủ rồi.

Hiếm có một chuyến đi đến danh lam thắng cảnh, cậu không muốn đi đường cả ngày mà ngắm cảnh ba phút.

Nghĩ như vậy, Ninh Khả Chi thấy mình có thể kiên trì thêm chút nữa.

Cậu từ chối lòng tốt của Tạ Tĩnh Dương.

Tạ Tĩnh Dương liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của thanh niên trên lưng ngựa, vẻ mặt phức tạp do dự mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.

Ninh Khả Chi: …

Định đố cậu đoán lời đấy hả?

#Tôi nói ngài á nha, ngài như vậy khó theo đuổi được vợ lắm#

Nghĩ về mảnh tình trắc trở sau này của nhân vật công thụ chính, nhiều lần đều do thái độ “tôi không nói, tôi không nói, tôi không nói đâu” của Tạ Tĩnh Dương gây ra.

Ninh Khả Chi cảm thấy đối phương hào phóng hùng hổ tiến lên cho cậu điểm số thì mình cũng phải giúp một tay.

Ninh Khả Chi: “Tướng quân có việc chi bằng cứ nói thẳng?”

#Không làm người đố chữ, mọi chuyện cứ bắt đầu từ tôi#

Tạ Tĩnh Dương nhìn vẻ mặt vô tư trong sáng của cậu, lại giật mình.

Một lúc sau, hắn lắc đầu: “Không... không có gì, mong tiên sinh thứ lỗi.”

Ta không cần sự thương hại hạ mình đó…

Bất kể là với hắn hay với cảm tình kia đều là một sự sỉ nhục.

Ninh Khả Chi: ???

Cậu nghĩ nghĩ, tự hỏi liệu có phải vì cậu vừa từ chối đến đình đá nghỉ ngơi nên Tạ Tĩnh Dương cảm thấy lời đề nghị của hắn bao đồng chăng.

… Không phải thế này hơi rối não sao? Đây có phải là nhân vật chính trong cốt truyện không vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »