Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 9

Tô Khanh Mộng cụp mắt xuống, che giấu ánh mắt lạnh lùng của mình.

Khi cô ngước mắt lên lần nữa, vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan biến. Cô bước vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt giống hệt khuôn mặt nguyên bản của mình trong gương, rồi chậm rãi mỉm cười——

Mặc dù ở thế giới ban đầu của mình, bởi vì bị tai nạn xe hơi mà cô đã rơi vào trạng thái thực vật, nhưng trước đó, cô cũng đã làm việc chăm chỉ suốt mười năm, từ một diễn viên vô danh ở tầng chót mà từng bước một đi đến vị trí ảnh hậu. Cô sẽ không cho phép mình bị định nghĩa một cách đơn giản và thô thiển thành một "pháo hôi" đâu, dù là ở trong hay ngoài màn ảnh...

Hiệu quả cách âm của tòa nhà này không được tốt lắm, không lâu sau khi Tô Khanh Mộng nằm xuống, cô liền nghe thấy từ bên ngoài truyền đến những tiếng động khó chịu. Cũng không thể xác định được là trong ngõ hay ngoài hành lang thì nơi nào ồn ào hơn nữa.

Cô cầm điện thoại lên xem thử, đã sáu giờ sáng.

Nguyên chủ cũng là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh, là bạn học cùng khoa với nữ chính Lục Dao Tình. Cả hai đều học tài chính, có lớp vào lúc 8 giờ sáng nay.

Từ đây đến trường cũng không gần, nguyên chủ thuê nhà ở đây không chỉ vì giá thuê thấp mà còn là để các bạn học không phát hiện ra rằng cô ấy “nghèo”.

Phù phiếm, hám tiền hám bạc, trà xanh, có lẽ không phải là nhân vật chính diện, nhưng trước đây cô đã từng đóng những vai tương tự rồi, thậm chí còn giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất cho một vai diễn như vậy nữa.

Tô Khanh Mộng mỉm cười nghĩ.

Cô cũng giống như nguyên chủ - trang điểm tỉ mỉ cho bản thân, mà so với nguyên chủ thì cô còn giỏi trang điểm hơn, biết cách tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt mình một cách tối đa. Dù sao thì cô cũng đã hoạt động trong làng giải trí được mười năm rồi, tay nghề thực sự là không thua kém chuyên viên trang điểm là bao.

Khi gặp Tô Khanh Mộng ở trạm xe buýt, Phương Mặc hơi giật mình. Anh không ngờ mình lại gặp lại cô trong thời gian ngắn như vậy.

Cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nước biển kết hợp cùng chân váy ngắn màu trắng. Cô có vẻ rất thích mặc đồ trắng, mà màu sắc trong trẻo như vậy cũng thực sự rất hợp với cô. Dưới ánh sáng ban mai, da thịt cô không tì vết, đôi mắt long lanh, tuy rằng anh là một kẻ lạnh lùng, cũng không nhịn được mà có chút rung động.

Nhưng đó chỉ là một chút thoáng qua mà thôi, có thể có cũng có thể không. Phương Mặc rất nhanh đã đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, giả vờ như không nhìn thấy Tô Khanh Mộng.

"Chào buổi sáng." Tô Khanh Mộng nhìn thấy anh thì cũng hơi sững sốt, cô vội vàng mỉm cười chào hỏi rồi đứng cạnh anh chờ xe.

“…” Phương Mặc không biết nên nghĩ thế nào nữa. Trong mắt cô không hề có chút yêu thích nào đối với vẻ ngoài của anh, cũng không có chút sợ hãi nào với sự lạnh lùng của anh cả, rồi lại luôn vượt qua ranh giới phòng bị của anh.

Vẻ mặt Phương Mặc lạnh lùng, anh không chút dấu vết mà bước sang một bên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng cho dù là vậy, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô gái vẫn không tránh khỏi mà lan tới, dư quang nơi khóe mắt anh vẫn có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô——

Chiều cao giữa anh và cô chênh lệch đến cả một cái đầu, chỉ cần đưa tay ra là anh có thể chạm vào đầu cô rồi...

Xe buýt rất nhanh đã tới, Tô Khanh Mộng và Phương Mặc gần như bước lên cùng một lúc, cửa hẹp nên tứ chi hai người không tránh khỏi mà đυ.ng vào nhau.

Dù chỉ trong chốc lát, Phương Mặc đã rất nhanh mà lùi về sau một bước để Tô Khanh Mộng lên xe trước. Nhưng khi Tô Khanh Mộng quay đầu nhìn về phía anh, vẫn sẽ thấy khuôn mặt vô cảm và vành tai đã phiếm hồng của anh.

Cô mỉm cười với anh, như cơn gió đầu thu thổi qua, mang theo sự mát mẻ cùng hương hoa mùa hạ ngọt ngào.

Phương Mặc cụp mắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Anh cố tình đợi cách ra hai người rồi mới lên xe, giữ khoảng cách với Tô Khanh Mộng.

Đám đông trên xe buýt lên lên xuống xuống, sau khoảng thời gian chen chúc thì bầu không khí cũng trở nên im lặng. Khi sắp đến Đại học Thủ đô thì trên xe cũng không còn bao nhiêu người cả, Phương Mặc vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tô Khanh Mộng đang đứng cách anh một thươc, vươn tay là có thể với tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »