Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »


Hai người im lặng đi đến một nơi sáng sủa hơn, chưa kịp nói chuyện thì Tô Khanh Mộng đã lập tức thả góc áo của anh ra, khiến anh hơi khựng lại.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của cô gái cong lên, khiến người ta rung động: "Cảm ơn, anh tên là gì? Tôi sẽ chuyển phát giày đến nhà hàng cho anh."

Ánh mắt chàng trai nhịn không được mà ngừng ở trên đôi mắt cô, rồi rất nhanh đã thu lại chút hoảng hốt hiếm khi xuất hiện của mình: "Phương Mặc."

“Ừm... Xin lỗi, đã để anh chê cười rồi, nhưng tôi thực sự không phải là kẻ thứ ba chen chân vào đâu…” Tô Khanh Mộng không nhịn được mà giải thích một câu. Có lẽ là do ánh mắt của Phương Mặc quá lạnh nhạt, thế nên cô chưa kịp giải thích xong thì đã dừng lời, ánh sáng trong đôi mắt cô bỗng chốc ảm đạm đi, khiến người ta có chút không đành lòng.

Lúc này đây, trong ánh mắt của Tô Khanh Mộng đã mất đi vẻ lém lỉnh trước đó, chỉ nghiêm túc mà nói lời cảm ơn với Phương Mặc thôi.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Phương Mặc cảm thấy có chút không yên.

Anh phớt lờ sự kỳ lạ này của bản thân, nhìn Tô Khanh Mộng xoay người rời đi. Cô đi đôi giày quá khổ, bước chân vô cùng chậm chạp, bóng dáng nhỏ yếu cứ thế lắc lư trong đêm tối, như thể lúc nào cũng cần ai đó giúp đỡ một phen…

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, anh không phải là người có tấm lòng đồng tình quan tâm đến người khác như vậy, mà cô và anh cũng sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau nữa, Phương Mặc thờ ơ nghĩ.

Nhưng anh không ngờ rằng mình lại gặp lại Tô Khanh Mộng ở ngay con hẻm trước nhà.

Khi Tô Khanh Mộng nhìn thấy anh lần nữa, cô cũng sửng sốt đến trố cả mắt ra, hiển nhiên là cô cũng không ngờ rằng anh lại sống cùng chỗ với mình. Ánh mắt cô chợt sáng lên, nụ cười tươi tắn, chẳng chút ngượng ngùng. Cô chẳng có chút ý thức gì về ranh giới mà bước tới gần anh, thân mật gọi tên anh: "Phương Mặc."

*

Tô Khanh Mộng là dựa theo địa chỉ của nguyên chủ do hệ thống cung cấp mà ngồi xe về đây.

Lúc nghe được địa chỉ thì tài xế taxi đã rất ngạc nhiên: "Cô bé à, cháu đi đến đó một mình à? Đã muộn thế này rồi, bên đó không an toàn đâu."

Tô Khanh Mộng chỉ "Vâng" một tiếng, chờ đến khi tới nơi, cô mới hiểu tại sao tài xế lại nói như vậy.

Những dãy nhà ngang cũ kỹ chen chúc nhau, chỉ có một quán ăn đêm được bày dưới ngọn đèn đường là đang sáng đèn. Ba - năm người đàn ông đang ngồi trước quán vừa uống rượu vừa ồn ào lớn tiếng, khiến con hẻm vốn đã chật hẹp lại càng thêm chen chúc hơn.

Mà nguyên chủ thì sống ở tầng sáu của tòa nhà tít trong cùng kia.

Tô Khanh Mộng vô thức cau mày, nói với hệ thống: “Hoàn cảnh sống nơi này có vẻ bất ổn quá.”

[Hoàn cảnh có ổn định hay không là do hệ thống đánh giá.] Hệ thống không chút do dự mà trả lời cô.

Tô Khanh Mộng nửa đùa nửa thật hỏi nó: “Không phải là vì nội dung cốt truyện cần một địa điểm cố định sao?”

[…] Hệ thống im lặng, một lúc sau mới khô khốc nói: [Ký chủ yên tâm, trước khi hoàn thành cốt truyện, cô sẽ không chết đâu.]

“Vậy tao làm gì cũng đều được phải không?” Tô Khanh Mộng hỏi lại.

[Chỉ đảm bảo không chết, hơn nữa nếu ký chủ không hoàn thành cốt truyện đã được chỉ định thì sẽ phải chịu trừng phạt bằng sự đau đớn nặng nề nhất.] Hệ thống vô tình mà phản bác lời cô.

Tô Khanh Mộng cười một tiếng đầy khó hiểu, lại ngẩng đầu nhìn lên. Đám người say rượu kia cũng đã chú ý tới sự có mặt của cô, mới quay đầu quá, ném cho cô những ánh mắt kháng khinh.

Cô đứng ở đầu ngõ, suy nghĩ xem nên mạo hiểm vì cốt truyện hay là tìm một nơi khác để qua đêm đây.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xe đạp, Tô Khanh Mộng lập tức cảnh giác mà xoay người lại, sau đó liền nhìn thấy một thanh niên gầy ốm đang đi xe đạp về phía này.

Khi nhìn thấy cô, khuôn mặt luôn lạnh lùng của chàng trai sửng sốt trong giây lát, rồi đột nhiên dừng xe——
« Chương TrướcChương Tiếp »