"Dao Tình, sao vậy?" Tô Khanh Mộng cũng học theo cô ấy mà nằm bò trên bàn, Lục Dao Tình vừa quay đầu lại là đã bắt gặp nhau đôi mắt đầy tủi thân của Tô Khanh Mộng rồi: "Nếu vừa rồi mình làm gì sai, mình có thể xin lỗi."
Đối diện với đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù kia, trái tim Lục Dao Tình lập tức mềm nhũn cả ra. Cô ấy quả thực là rất buồn bã khó chịu, nhưng điều này không liên quan đến Tô Khanh Mộng cả.
"Không liên quan đến cậu, mình chỉ hơi không khỏe..." Lục Dao Tình do dự một chút, hỏi: "Cậu và đàn anh Phương Mặc... quan hệ rất tốt sao?"
Như thể không biết rằng đột nhiên cô ấy lại hỏi như vậy, mặt Tô Khanh Mộng lập tức đỏ bừng lên, một lúc lâu sau mới lén lút nhìn xung quanh, kéo Lục Dao Tình lại, nói với cô ấy: "Mình và Phương Mặc mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là người khá lạnh lùng, cũng không biết chúng mình có thể hẹn hò được bao lâu nữa, vì vậy mình chỉ nói với cậu thôi đó, cậu nhất định đừng nói với người khác nhé!"
"Dao Tình? Cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm..."
Lục Dao Tình nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Khanh Mộng, bên tai là từng tiếng nổ vang trời, đến nỗi những gì cô nói sau đó, Lục Dao Tình đều không còn nghe rõ nữa.
"Dao Tình?" Tô Khanh Mộng lại gọi cô ấy một tiếng.
Lục Dao Tình miễn cưỡng cười nói: "Mình thấy đàn anh Phương Mặc là người khá tốt, hai người nhất định có thể lâu dài..."
Lời còn chưa dứt, nước mắt Lục Dao Tình đã không kìm được mà rơi xuống, rồi cuối cùng, cô ấy không nhịn được nữa, cứ thế khóc òa lên. Lần thất tình đầu tiên trong đời lại đến quá đột ngột, cô ấy không chịu đựng nổi.
Lục Dao Tình trước mắt khóc rất đáng thương, Tô Khanh Mộng là đầu sỏ gây tội, nhất thời cũng sinh ra một chút áy náy, lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, nhẹ giọng dỗ dành:
"Sao vậy? Ai bắt nạt Dao Tình của chúng ta? Nói cho mình biết, mình đi đánh người đó cho cậu."
Tiếng khóc của Lục Dao Tình đã thu hút sự chú ý của hàng ghế trước, không chỉ nhóm bạn thân của cô ấy đang nhìn qua, mà một số bạn học không mấy thân quen cũng nhìn về phía hai người. May mà hai người họ ngồi ở góc, Tô Khanh Mộng ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, che Lục Dao Tình ở sau lưng mình, cười thân thiện với mấy người bạn học tò mò, lại ra hiệu với họ, bảo họ đừng nhìn nữa.
Lục Dao Tình chú ý đến ánh mắt của mọi người, cố gắng kìm nén tiếng nức nở, cô ấy đã thất tình rồi, không muốn lại bị mất mặt nữa.
Tô Khanh Mộng không quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy của mình: "Nếu không nhịn được thì dựa vào vai mình, sẽ không ai nhìn thấy đâu, yên tâm, dù có khóc ướt áo mình, mình cũng không ghét cậu đâu."
Lục Dao Tình nằm bò trên vai Tô Khanh Mộng mà khóc nức nở, cũng không biết qua bao lâu, cô ấy mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, phát hiện quần áo của Tô Khanh Mộng đã bị mình khóc ướt một mảng thì hơi ngượng ngùng, lại không biết nên mở lời thế nào.
Tô Khanh Mộng rất ân cần lấy khăn ướt trong túi ra đưa cho cô ấy: "Đắp lên mắt một lát, đợi chút nữa là sẽ bớt sưng đỏ đấy."
Lục Dao Tình cảm động đến mức lại muốn khóc, rõ ràng là cô gái này còn gầy yếu hơn cả cô ấy, nhưng cô lại để cô ấy dựa vào, vừa ân cần lại vừa bao dung... Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Tô Khanh Mộng, đôi mắt đào hoa kia tràn đầy ánh sáng dịu dàng. Cô bạn học như tiên nữ này cho dù có yêu đương thì cũng là nhà trai có lời, nhưng màỉ nghĩ đến đối phương là Phương Mặc…