Sắc mặt Lục Dao Tình tái nhợt đi, cả người cũng không tự chủ được mà tiến đến.
Tô Khanh Mộng tinh mắt nhìn thấy cô ấy, nhiệt tình chào hỏi: "Dao Tình, bên này."
Cô tự nhiên đưa tay khoác lấy Lục Dao Tình, cười giới thiệu với Phương Mặc: "Đàn anh, đây là bạn cùng lớp của em - Lục Dao Tình. Dao Tình, đây là Phương Mặc, đàn anh năm ba khoa Máy tính."
Lục Dao Tình đương nhiên biết Phương Mặc, ngày đầu tiên nhập học cô ấy đã trúng tiếng sét ái tình với Phương Mặc rồi, và vẫn luôn tìm hiểu tin tức về anh. Cô ấy nghe nói anh rất ghét những cô gái chủ động bám theo anh, vì vậy cô ấy vẫn luôn chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám đến gần Phương Mặc. Giờ thấy anh và Tô Khanh Mộng tình tứ như vậy, cô ấy chỉ có thể nở nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.
"Vậy, vậy sao? Vào học rồi, hình như chuông mới reo đấy, mình, mình đi trước..." Lục Dao Tình nói lắp bắp, rút cánh tay mình khỏi tay Tô Khanh Mộng, rồi cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng một mạch về phía lớp học luôn.
Tô Khanh Mộng nhìn về phía Phương Mặc, nam chính bên cạnh cô sau khi gặp được nữ chính thì ngay cả mí mắt cũng không thèm động đậy chút nào. Cô khẽ lè lưỡi, Phương Mặc liếc cô một cái nhưng lại nắm lấy cánh tay cô: "Cẩn thận."
Giây tiếp theo, Lăng Uyên Bạch lái xe từ từ đi lướt qua bên cạnh Tô Khanh Mộng, sau đó y phanh lại, thò đầu ra xin lỗi: "Xin lỗi bạn học nhé, không đυ.ng vào người chứ? Có cần tôi đưa đi kiểm tra một chút không?"
Ngoại hình của Lăng Uyên Bạch rất xuất chúng, khí chất sáng ngời, dù suýt đυ.ng phải người khác cũng không khiến người ta sinh ra ác cảm. Tô Khanh Mộng thì lại có thể nhìn rõ nụ cười ôn hòa trên khóe miệng y, cũng như đôi mắt vô tình ẩn sau cặp kính.
Cô lắc lắc đầu, lại cảm nhận được bàn tay Phương Mặc đang nắm lấy cánh tay cô có hơi dùng sức. Cô hơi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy cằm Phương Mặc đang căng chặt.
Trước tiên, Lăng Uyên Bạch nhìn thoáng qua bàn tay của Phương Mặc đang nắm chặt tay Tô Khanh Mộng, sau đó mới cùng Phương Mặc liếc mắt nhìn nhau một cái. Ánh mắt của hai người đều rất nhạt, không nhìn ra có gì khác thường cả.
Y gật đầu với Phương Mặc, ôn hòa nói: "Tôi là Lăng Uyên Bạch, năm ba khoa Tài chính, nếu có vấn đề gì thì có thể đến tìm tôi."
Tô Khanh Mộng thuận thế lấy điện thoại ra, cười tươi nói: "Vậy làm phiền đàn anh Lăng thêm WeChat của em nhé."
"..." Lăng Uyên Bạch và Phương Mặc đều khựng lại, Lăng Uyên Bạch nhìn đôi mắt đào hoa cong như trăng non của Tô Khanh Mộng, không nhịn được cười khẽ, cuối cùng vẫn add WeChat của cô.
Tô Khanh Mộng thêm được WeChat, nụ cười sâu thêm vài phần. Đợi Lăng Uyên Bạch lái xe đi, khi cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Phương Mặc, cô lại không hề nao núng chút nào, mà chỉ nũng nịu hỏi: "Đàn anh, sao anh còn nắm tay em thế?"
Phương Mặc lúc này mới nhận ra là tay anh vẫn đặt trên cánh tay cô, lòng bàn tay lập tức trở nên nóng bỏng, anh vội buông cô ra, trong lòng cũng sinh ra vài phần tức giận không rõ nguyên do.
Tô Khanh Mộng chỉ xem như là mình không biết anh đang bực bội, cười khanh khách mà tạm biệt anh. Cô quay đầu bước vào lớp học của khoa Tài chính, liền nhìn thấy Lục Dao Tình đang ủ rũ ngồi một mình ở hàng cuối, mà nhóm bạn thân thường ngày của cô ấy thì vẫn ngồi ở hàng đầu mà cô ấy vẫn thích ngồi, lại còn liên tục ngoái đầu nhìn cô ấy nữa chứ.
Khi Tô Khanh Mộng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô nghe thấy Lục Dao Tình buồn bã nói: "Có thể để mình ngồi một mình ở hàng cuối không?"