Chương 2

Chương 2

Nhìn thấy một nam một nữ cùng nhau giằng co thành một đoàn như vậy, Tô Khanh Mộng lùi lại mấy bước, cầm lấy chiếc túi xách nhỏ treo trên ghế. Thấy có người tiến lại can ngăn, cô đang định tẩu là thượng sách thì không ngờ lại có mấy cô gái hùng hùng hổ hổ lao thẳng về phía cô.

Thôi Mẫn Mẫn không đến một mình, cô ta còn dẫn theo một nhóm người đến giúp mình nữa. Vài người trong số đó tiến lên lôi kéo bộ váy mỏng manh trên người Tô Khanh Mộng.

Tô Khanh Mộng ngơ ngác bối rối mà nhìn mấy người đó, đúng lúc bọn họ còn tưởng rằng cô đã bó tay chịu trói thì cô đột nhiên đẩy cái bàn bên cạnh về phía bọn họ, tranh thủ khi bọn họ loạng choạng né ra phía sau thì Tô Khanh Mộng vô cùng thuần thục mà đá rớt đôi giày cao gót dưới chân, quay người bỏ chạy.

Đám người phía sau hiển nhiên là bị hành động của cô làm cho ngớ người mất một lúc, khi lại lần nữa hùng hổ đuổi theo thì đã bị cô kéo dài khoảng cách rồi.

Tô Khanh Mộng không quen cách với bố cục của nhà hàng Tây này lắm, nhìn thấy đám người phía sau vẫn đuổi theo mãi không thôi, cô lại tìm mãi không được lối ra, thế là đành phải tìm một căn phòng nhỏ mà trốn trong đó.

Căn phòng vừa nhỏ vừa tối, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Có một chiếc giường gấp kê sát tường, bên cạnh có một chiếc chăn nhỏ, hình như có người sẽ nghỉ ngơi ở đây thì phải, trên giá còn treo một bộ đồng phục của người phục vụ.

Tô Khanh Mộng nhìn quanh một lượt, lại nghe thấy có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến. Những người đó không thấy cô nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn đang tìm kiếm cô ở mọi ngóc ngách.

Cô thu mình vào trong bóng tối khuất phía sau kệ, khẽ khàng thở dài một tiếng, đã lâu rồi cô không trải qua cảnh chật vật như vậy.

Cô vuốt thẳng mái tóc có phần hỗn độn của mình, lại cẩn thận đưa tay tới nơi có ánh sáng, chút tia sáng nhỏ vụng phản chiếu trên đầu ngón tay cô, lộ ra một màu hồng đầy sức sống. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần có thể sống là tốt rồi, Tô Khanh Mộng nghĩ vậy.

Cô chậm rãi thu lại tiếng thở dài trong lòng, gọi hệ thống: "Hệ thống có ở đây không? Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Một lúc sau, bên tai cô vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng: [Hoàn cảnh hiện tại không ổn định, không thích hợp để truyền tải cốt truyện đến ký chủ. Xin ký chủ hãi tìm được một hoàn cảnh ổn định rồi lại gọi hệ thống.]

“Không phải hoàn cảnh là do mày chọn à?” Tô Khanh Mộng tỉnh bơ mà hỏi.

[Không thể kiểm soát thời gian tiến vào thế giới nhiệm vụ được.] Âm thanh của hệ thống vẫn không hề dao động.

Tô Khanh Mộng dừng một chút, không tiếp tục hỏi nó nữa, chỉ lặng lẽ rúc vào trong góc, lấy chiếc điện thoại di động mà nguyên chủ để ở trong bọc ra, sau đó thì mở WeChat lên, đầu tiền là xem WeChat Moments. Tiêu đề mới nhất trong WeChat Moments là "Váy mới, rất thích nó", cô gái trong ảnh mặc một chiếc váy trắng giống như đúc chiếc vày cô đang mặc trên người bây giờ.

Ngoài ra còn có một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt nguyên ban của cô nữa.

Tô Khanh Mộng nhìn chằm chằm khuôn mặt trong ảnh hồi lâu, sau đó bấm vào danh ba. WeChat của nguyên chủ nhân có không ít bạn tốt, trong số đó có khoảng hai mươi người dưới cái nhãn "Lốp dự phòng", người đàn ông tên là Trần Lập lúc nãy cũng nằm trong số đó.

Sau khi xem qua lịch sử trò chuyện, cuộc trò chuyện của nguyên chủ với hai mươi người này đều nằm trên lằn ranh ái muội, vừa thể hiện sự dịu dàng của mình đồng thời còn nói những lời như thật như giả. Chẳng hạn như khi chat với Trần Lập, nguyên chủ luôn nói một số đề tài về bạn gái của gã rồi lơ đãng chê bôi phê bình kín đáo.

Hương trà xanh có chút nồng nặc.

“Két——”

Tiếng cửa mở đột ngột vang lên, khiến Tô Khanh Mộng lập tức cảnh giác mà cất điện thoại đi, đứng yên trong góc.

Một thanh niên cao gầy bước vào phòng. Ánh sáng trong phòng mờ ảo, khiến cho ngũ quan của anh cũng trở nên mơ hồ, nhưng Tô Khanh Mộng có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén và chiếc mũi cao thẳng của anh.