Chương 17

Vì đề phòng người nhà của người đàn ông đó trả thù, để bảo vệ mẹ, thời gian đó Phương Mặc dù đi học cũng luôn mang theo dao phay. Có lẽ vì Phương Đình Lan bị dọa sợ, đột nhiên bà ta trở nên điên loạn, chỉ trích anh là kẻ gϊếŧ người trời sinh, thậm chí còn chạy đến trường anh, nói với giáo viên và bạn học của anh rằng anh dùng dao phay làm người khác bị thương, trong cặp sách giấu dao phay. Những giáo viên và bạn học đã từng khen ngợi anh cũng dần không dám đến gần anh nữa, anh cũng trở nên ngày cành lạnh lùng hơn.

Đến khi Phương Mặc lên cấp hai, Phương Đình Lan mới trở lại bình thường, ánh mắt nhìn anh cũng có thêm vài phần áy náy. Phương Mặc cho rằng môi trường xung quanh quá tệ, vì vậy anh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, đưa Phương Đình Lan rời khỏi khu nhà tập thể này.

Khi Phương Mặc kiếm được số tiền đầu tiên, hớn hở đưa cho Phương Đình Lan, anh lại một lần nữa nhìn thấy trong mắt Phương Đình Lan nỗi sợ hãi phức tạp đó, cũng từ sau lần đó, bên cạnh anh thường xuyên xuất hiện những người kỳ lạ——

Ban đầu bọn họ đối xử với anh rất nhiệt tình, khi anh dần mở lòng, đáp lại bằng sự chân thành thì bọn họ lại quay qua phản bội anh một cách nặng nề nhất, hoặc là gây rắc rối cho anh ở nơi làm việc, khiến anh vất vả bao lâu để rồi cuối cùng lại trắng tay.

Thế giới đối với anh tràn ngập ác ý, còn anh thì đầy cảnh giác với thế giới này.

Sau khi học được cách xâm nhập vào điện thoại của người khác, cuối cùng anh cũng biết những người này đều do người anh cùng cha khác mẹ của anh là Lăng Uyên Bạch sai khiến, là đứa con trai hợp pháp của nhà họ Lăng – người chỉ hơn anh ba ngày tuổi.

Điều kỳ lạ là, Lăng Uyên Bạch chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh, cũng không ra tay gϊếŧ anh, cứ như thể là đang tận hưởng thú vui mèo vờn chuột vậy.

Phương Mặc đã thử thăm dò nhắc đến Lăng Uyên Bạch trước mặt Phương Đình Lan, nhưng Lăng Uyên Bạch lại là vảy ngược của Phương Đình Lan, anh vừa nhắc đến y là bà ta liền trở nên mất kiểm soát.

Sau khi mất hết hình tượng mà nổi trận lôi đình, Phương Đình Lan nói với anh: "Nhà họ Lăng, cậu chủ nhà họ Lăng đối xử với mày thế nào cũng được, mày phải ngoan ngoãn chịu đựng, không được phản kháng! Bởi vì mày còn sống đã là ơn huệ lớn nhất rồi!"

Phương Mặc vẫn nhớ ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Phương Đình Lan khi nói câu này, không giống như đang nhìn con mình, mà giống như đang nhìn kẻ thù.

Đột nhiên anh cảm thấy chuyện bản thân muốn đưa Phương Đình Lan rời khỏi khu nhà tập thể này thật buồn cười biết bao. Nhưng đã trải qua quá nhiều lần tổn thương, anh cũng dần quên mất cách cười là như thế nào rồi.

Từ đó về sau, anh không bao giờ nói với Phương Đình Lan về chuyện rời khỏi khu nhà tập thể này nữa, anh trở nên cô độc và im lặng, thành tích cũng tụt dốc không phanh, như một khối bùn lầy bị giẫm đạp đến mức không thể đắp nặn được nữa. Đến nỗi mà, khi anh thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, Phương Đình Lan đã kinh ngạc vô cùng.

Phương Đình Lan không biết, anh đã học được cách ngụy trang, cũng học được cách tích lũy mối quan hệ——

Nhà họ Lăng và Lăng Uyên Bạch cũng đâu thể một tay che trời.

Năm nhất, năm hai đại học, Lăng Uyên Bạch không tìm anh gây phiền phức nữa, chỉ là lần này có vẻ như lại muốn dùng lại chiêu cũ…

Phương Mặc thu lại vẻ phức tạp trong mắt, coi như không nghe thấy lời của Tô Khanh Mộng:

"Buông ra, tôi đang vội."

Tô Khanh Mộng buông góc áo anh ra, chu môi, nói như đang làm nũng: "Thật sự là có người thuê em mà, em không lừa anh đâu. Được không được không, chia bốn sáu nhé, anh bốn em sáu được không?"