Hai người dựa sát vào nhau nằm
trên
giường, hưởng thụ thời gian ấm áp
đã
lâu.
Đột nhiên, trong phòng vang lên
một
tiếng "Lộc cộc", Hạ Tình Tình
trên
mặt囧, đỏ mặt vùi đầu vào trong chăn. Khương Hạo nhìn đỉnh đầu nàng buồn cười ra tiếng, đứng dậy phân phó người bưng cháo nóng cùng mấy mâm đồ ăn thanh tân, sau đó nâng nàng dậy, để nàng nửa dựa ở trong ngực
hắn, múc
một
muỗng cháo đưa tới bên môi nàng. Hạ Tình Tình có chút ngượng ngùng muốn cầm chén tự ăn, lại bị
hắn
tránh
đi, trong mắt nam nhân mang theo vài phần cường thế cùng vài phần mềm yếu, chỉ liếc mắt
một
cái nàng liền thỏa hiệp.
một
chén cháo thực nhanh
đã
thấy đáy, Khương Hạo lại bưng lên
một
chén khác, Hạ Tình Tình lắc đầu, tỏ vẻ
không
muốn ăn. Đúng lúc này, ngoài cửa Hà Minh thấp giọng bẩm báo có việc cầu kiến.
Lý Tấn tỉnh.
Nghe tin tức đó, Hạ Tình Tình đột nhiên ngồi thẳng lên. Bên cạnh Khương Hạo thân thể cứng đờ, trong mắt xẹt qua
một
tia ảm đạm.
hắn
buông chén, tiến lên cầm lấy áo ngoài thay nàng mặc vào, lại ngồi xổm xuống giúp nàng
đi
giày thêu, sau đó sắc mặt đạm nhiên
nói
với nàng: "Cùng
đi
nhìn
hắn
đi."
Hạ Tình Tình
đi
vào cửa phòng Lý Tấn, người
trên
giường hình như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu.
Đó là ánh mắt như thế nào. Trong ánh mắt đỏ lên mang theo vội vàng, bàng hoàng, sợ hãi cùng chờ đợi, sau đó thấy nàng, trong nháy mắt ngừng lại, vài giây sau, ánh sáng trong mắt
hắn
lập tức ảm đạm xuống, đôi môi
không
tự giác run rẩy, trong mắt
một
mảnh thủy quang.
hắn
giãy giụa muốn ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn nàng,
nhẹ
nhàng phun ra mấy chữ.
"Nàng ấy
không
còn nữa phải
không?"
Nàng ấy là ai,
không
cần
nói
cũng biết. Hạ Tình Tình trong lòng khó chịu cực kỳ, nàng đoán rằng Lý Uyển Tình
đã
cáo biệt cùng
hắn, khả năng cũng
nói
cho
hắn
hết thảy.
không
đành lòng nhìn
hắn
chịu đựng
không
để nước mắt rơi xuống, bộ dáng tuyệt vọng lộ ra vài tia chờ đợi, nàng dời ánh mắt cắn môi
nhẹ
nhàng gật gật đầu.
một
chốc kia, đồng tử
hắn
co rụt lại, ánh sáng trong mắt rốt cuộc hoàn toàn tắt ngấm.
hắn
quay đầu, thở hổn hển vài cái cũng chưa hòa hoãn lại,
trên
mặt tái nhợt lộ ra
một
cái cười so với khóc còn khó coi hơn, giơ tay che đôi mắt, mang theo nức nở lẩm bẩm
nói: "Hóa ra là
thật... Hóa ra là
thật... Nàng
đirồi...
không
bao giờ trở lại..."
Hạ Tình Tình trong mắt nóng lên, nàng nắm chặt lòng bàn tay,
nhẹ
nhàng mở miệng: "Ngươi... cũngđừng quá khổ sở... Nàng luôn ngóng trông ngươi có thể cố gắng..." Khi
nói
chuyện, chính nàng cũng cảm thấy an ủi như vậy quá mức yếu đuối vô lực, nàng
không
đành lòng quấy rầy thiếu niên
đanghoàn toàn đắm chìm trong bi thương tuyệt vọng, lôi kéo Khương Hạo bên cạnh đầy mặt mộng bức rời
đi.
Khương Hạo kinh ngạc đầy đàu, cảnh tượng vừa rồi trong phòng cùng suy nghĩ của
hắn
hoàn toàn bất đồng, bọn họ
nói
"Nàng ấy" kia càng làm
hắn
nghi hoặc. Nhưng thấy nàng khổ sở như sắp khóc, lại
không
dám mở miệng hỏi, chỉ có thể ôm nàng vào trong ngực,
nhẹ
nhàng vỗ về phía sau lưng nàng.
một
đêm này, Hạ Tình Tình cũng chưa chợp mắt, nàng bảoKhương Hạo phái người thời khắc chú ý tình huống phòng trong Lý Tấn, sợ
hắn
làm ra việc ngốc. Lúc này, nàng
đã
sớm
không
phải vì nhiệm vụ, mà là
thật
tình thực lòng lo lắng cho
hắn. Khương Hạo đồng ý thỉnh cầu của nàng, đểHà Minh canh giữ ở ngoài phòng Lý Tấn, chính mình lại bồi nàng ngồi
một
đêm.
Lúc trời hơi sáng, Lý Tấn rốt cuộc
đi
ra cửa phòng.
hắn
nói
tạ với Khương Hạo, cũng chào từ biệt bọn họ.
một
đêm qua
đi, sắc mặt
hắn
trắng bệch, trong mắt đầy tơ máu, đầy mặt mệt mỏi, cơ hồ
không
có sinh khí. Trước khi
đi,
hắn
nhẹ
nhàng gật đầu với Hạ Tình Tình,
nói: "Nàng ấy hy vọng ta cố gắngsống tốt."
một
câu
không
đầu
không
đuôi
nói, nàng lại nghe hiểu.
Từ đây,
hắn
sẽ
cố gắngsống, cho dù
đã
không
chờ đợi sống sót.
Bởi vì, đây là hy vọng của nàng ấy.
Nhìn bóng dáng
hắn
tiêu điều, Hạ Tình Tình vùi mặt vào trong ngực Khương Hạo.
Thế gian này
không
phải mọi tình
yêu
đều có thể bạc đầu.
Bi ai lớn nhất
không
gì hơn
yêu
nhau lại vĩnh viễn
không
có cách nào bên nhau.
Khương Hạo đột nhiên ôm lấy eo nàng, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt nàng,
trên
mặt tràn đầy cầu xin, mang theo vài phần mờ mịt,
hắn
mở miệng hỏi: "Nàng
sẽ
vẫn luôn ở bên ta sao?"
hắn
không
biết giữa bọn họ có bí mật gì. Nhưng vài lần trộm quan sát
hắn
phát
hiện, ánh mắt Lý Tấn nhìn nàng xa lạ, mà nàng nhìnhắn ta, nhìn trong mắt ngoài lo lắng cũng
không
có tình
yêu. Giờ phút này bộ dáng Lý Tấn, cực kỳ giống như
cô
đơn,đau khổ mất người
yêu, kết hợp với "Nàng ấy" lúc trước trong miệng bọn họ, trong lòng
hắn
ẩn
ẩn
có
một
suy đoán nho
nhỏ.hắn
không
dám dò hỏi để chứng thực, tình nguyện coi suy đoán là
sự
thật.hắn
chỉ muốn biết tương lai nàng nguyện ý lưu lại bên
hắn
hay
không. Cho nên lúc nàng dựa vàongực,
hắn
rốt cuộc nhịn
không
được mở miệng dò hỏi, trong lòng tràn đầy thấp thỏm, sợ nàng lại
một
lần nữa
nói
ra lời trốn tránh hoặc cự tuyệt.
Hạ Tình Tình
nhẹ
nhàng xoa mặt
hắn, Khương công tử
đã
từng lạnh nhạt, ngạo kiều
không
ai bì nổi, giờ phút này ở trước mặt nàng hoàn toàn là tư thái phóng thấp, mấy ngày nay
hắn
làm hết thảy, cũng đủ làm nàng tin tưởng
hắn
thật
sự
yêu
nàng,
không
coi nàng là đồ chơi. Như thế, nàng còn làm ra vẻ cái gì? So sánh lại, nàng cũng đủ may mắn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng
nhẹ
nhàng cười, nghiêm túc
nói: "Công tử, chỉ cần chàng
không
đuổi ta
đi, đời này ta
sẽ
không
rời khỏi chàng."
Kinh hỉ thình lình xảy ra làm ngốc Khương Hạo,
hắn
cảm giác cả người mình đều bay lên,
hắn
đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, cười đến giống kẻ ngốc: "sẽ
không, ta vĩnh viễn
sẽ
không
đuổi nàng
đi. Nàng là của ta,
không
thể rời khỏita, chúng ta
nói
rồi."
"Ừ."
Trời chậm rãi sáng lên,
trên
đường phố dần dần náo nhiệt.
Giờ phút này, trong nhà chính Khương phủ, lại là
một
quang cảnh khác.
Nữ tử cả người trần trụi, thân thể
không
ngừng
nhẹ
nhàng lay động, phát ra từng trận than
nhẹ
khó nhịn, hai chân nàng cao cao nhếch lên, treo ở
trên
vai nam nhân. Đôi tay nam nhân nâng mông nàng, ở giữa hai chân nàng
không
ngừng liếʍ láp qua lại.