Chương 22: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (20)

Trong phủ Tể tướng, Lý Tấn mới từ thư phòng của Liễu Đình

đi

ra, ngoài phòng Liễu Vũ Vi sớm

đã

đợi

thật

lâu ở đó.

Thấy

hắn, Liễu Vũ Vi lập tức kéo váy chạy qua,

trên

mặt tràn đầy ý cười thẹn thùng: "Lý Tấn, chàngnói chuyện với cha xong rồi? Cha cũng

thật

là, chàng vừa mới tỉnh

không

bao lâu,

đã

không

cho chàng tĩnh dưỡng thêm mấy ngày. Tới, đây là ta chuẩn bị tổ yến cho chàng, đểchàng bổ thân mình."

nói

xong nàng từ khay trong tay

một

thị nữ, cầm lấy

một

chén

nhỏ

tinh xảo, đưa đến trước mặt

hắn, "Ta hầm

thậtnhiều thứ, chàmg mau thừa dịp còn nóng uống

đi."

Lý Tấn lui về phía sau

một

bước, sắc mặt lãnh đạm, hơi hơi rũ mắt, chán ghét vàhận ý xẹt qua trong mắt.

hắn

cũng chưa liếc mắt nhìn nàng

một

cái, nghiêng người trực tiếp vòng qua bên cạnh rời

đi.

Liễu Vũ Vi cứngđờ tại chỗ, đầy mặt

không

dám tin, nàng gắt gao cầm chặt chén trong tay, đầu ngón tay

đã

ẩn

ẩn

trắng bệch, đột nhiên, nàng la lên

một

tiếng, hung hăng ném chén cầm trong tay xuống mặt đất,

trên

mặt

một

mảnh dữ tợn.

Sao lại thế này? Sao lại thế này!

Từ lần trước

hắn

hôn mê tỉnh lại, cả người đều thay đổi!

Trước kia, đối mặt với

hắn, tuy thái độ xa cách, nhưng tốt xấu gì còn nể mặt mà cự tuyệt.

không

giống như bây giờ, nhìn cũng

không

liếc nàng

một

cái, giống như nàng có bao nhiêu chán ghét.

Chán ghét? Nàng Liễu Vũ Vi chưa bao giờ lấy lòng

một

người nào như thế,

hắn

dám chán ghét?!

Vậy

hắn

thích ai? Bé

gái

mồ côi nông thôn kia sao!

A, Ngoan Bảo?

Tưởng tượng đến

hắn

cho dù hôn mê cũng kêu cái tên kia trong miệng, còn chuyện mấy ngày hôm trước nàng phái người điều tra ra, thần sắc

trên

mặt nàng càng vặn vẹo.

Nực cười, nàng đường đường là đích nữ Tể tướng lại

không

hơn

một

thôn

cô?

Liễu Vũ Vi cười lạnh, trong mắt tràn ngập hận ý điên cuồng.

Lý Uyển Tình phải

không? Mặc kệ ngươi ở đâu, ta đào ba thước đất cũng phải tìm ra ngươi!

Lúc này, Lý Tấn trở lại phủ Trạng Nguyên,

đang

đứng ở trước cửa sổ,

trên

khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài phần tái nhợt. Từ trong ngực lấy ra

một

khối ngọc bội, ngón cái mềm

nhẹ

vuốt ve qua lại, ánh mắt

mộtmảnh tối tắm.

thật

lâu sau,

một

nam tử mặc thanh y từ phía sau

đi

tới,

trên

khuôn mặt trẻ trung tràn đầy nghiêm túc,

hắn

khom lưng chắp tay

nói

"Đại nhân."

Lý Tấn thu hồi suy nghĩ, trong mắt khôi phục lạnh lùng, "Tìm được rồi sao?"

"Hồi bẩm đại nhân, có thôn dân

nói

từng nhìn thấy



nương chạy vào rừng trúc bên trong thôn, thuộc hạ phái người lục soát khắp cánh rừng vàđịa phương quanh thôn trang, cũng chưa tìm được nữ tử dung mạo tương tự bức họa."

Lý Tấn nghe vậy,tay nắm ngọc bội đột nhiên căng thẳng, cổ họng quay cuồng chua xót,

hắn

nhắm mắt,

thật

lâu sau mới ách giọng

nói

nói: "Tiếp tục tìm! Phạm vi mở rộng đến kinh thành."

"Vâng."

Thanh y nam tử

nhẹ

giọng lui xuống.

Lý Tấn nâng ngọc bội sát vào ngực, yên tĩnh, thanh

âm

hắn

chứa đầy đau đớn: "Nàng ở đâu... Nàng rốt cuộc... Ở đâu..."

Trong Khương phủ, Hạ Tình Tình mấy ngày này có thể

nói

là sốngtrong nước sôi lửa bỏng.

Khương Hạo mỗi ngày đều ở trong phủ, lấy các loại lí dođể nàng

đi

vào phòng, sau đó ấn nàng xuống làm các loại bạch bạch bạch, từ

trên

giường đến án thư, từ án thư đến trước tủ, từ trước tủ đến cửa sổ, lại từ cửa sổ đến

trên

giường...

Mỗi lần thao lộng nàng đến ai thanh cầu xin tha thứ, nước mắt liên liên, cuối cùng cả người xụi lơ,

không



một

chút sức lực.

Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Tình Tình liền sinh ra

một

cỗ hờn dỗi, hừ, cũng

không

sợ ngày nào đó biến thành kim thêu hoa!

Hôm nay sáng sớm, lại có người tới gõ cửa phòng nàng,

nói

công tử chờ nàng ở thư phòng.

Hạ Tình Tình hừ lạnh

một

tiếng, ở trong lòng trợn trắng mắt, thằng nhãi này chẳng lẽ là sáng sớm

đãđộng dục?

Thư phòng, Khương Hạo

đang

ngồi ở trước bàn viết cái gì, thấy nàng tới, dừng bút lại, ánh mắt đảo qua búi tóc nàng, đột nhiên lơ đãng hỏi: "Sao

không

thấy ngươi mang cái trâm vàng,

không

thích?"

Hạ Tình Tình sờ sờ trâm bạch ngọc

trên

đầu: "Nô tỳ sao lại

không

thích, chỉ là trâm vàng quá quý trọng, nô tỳ luyến tiếc mang hàng ngày."

Khương Hạo hừ lạnh

một

tiếng, ném bút cầm trong tay lên bàn, "Bản công tử

đã

nói, ta

không

thích nghe

nói

dối."

Nghe vậy Hạ Tình Tình ngừng hồi lâu, mới hơi mang do dự mở miệng, nỗ lực uyển chuyển tìm từ: "Nô tỳ... chỉ là thích trâm ngọc hơn, trâm vàng kia, nô tỳ mang...

thật

sự

là...

thật

sự



không

thích hợp... Giống như già hơn mười tuổi..."

nói

xong lập tức cúi đầu

không

dám nhìn

hắn.

Sau

một

lúc lâu cũng chưa chờ

hắn

đáp lời, nàng lặng lẽ ngẩng đầu, lại thấy

hắn

đang

cực lực nén cười, bả vai run lên.

Hạ Tình Tình phồng miệng, cảm thấy Khương Hạo người này

thật

sự

là đáng ghét!

hắn

không

phải là cố ý đưa nàng cây trâm già như vậy để nhìn nàng xấu mặt

đi?

Thấy nàng bĩu môi

không

nói

lời nào, Khương Hạo ho

nhẹ

một

tiếng, thu ý cười, đứng dậy

đi

đến trước mặt nàng, vươn ngón trỏ

nhẹ

nhàng cọ

một

chút ở trêncái mũi tinh xảo: "Hôm nay bản công tử tâm tình tốt, mang ngươi

đi

ra ngoài

một

chút, ngươi

đi

chuẩn bị

đi."

Hạ Tình Tình nghe xong vui sướиɠ

không

thôi, mắt to nở rộ ra sáng ngời,

đi

vào nơi này, nàng còn chưa bao giờ ra phủ đâu. Như sợ

hắn

hối hận, nàng ném xuống

một

câu "Nô tỳ

đi

chuẩn bị ngay!" Rồi vội chạy ra.

Phía sau, Khương Hạo nhìn bóng dáng nàng cầm váy chạy, rũ mắt xuống

nhẹ

nhàng cười.