Chương 115: Phiên ngoại (2) Phó bánh bao Phó Manh Manh

Hạ Tình Tình vào năm thứ hai sau khi kết hôn sinh hạ

một

bé trai, đặt tên là Phó Minh Thần.

Bạn

nhỏ

Phó Minh Thần lớn lên mày rậm mắt to,

trên

mặt mang theo chút béo tròn của trẻ con, mũi miệng nhưng

thật

ra giống Sở Việt hơn.

Hạ Tình Tình cực kỳ

yêu

bánh bao

nhỏ

của mình, cả ngày ôm hôn, luyến tiếc buông tay.

Tình huống như vậy liên tục đến khi bánh bao

nhỏ

đi

nhà trẻ.

một

ngày nọ, Hạ Tình Tình phát

hiện, con trai ngoan ngoãn nhuyễn manh nhà mình, vốn thích nhất quấn lấy



muốn ôm

một

cái, đột nhiên trở nên

không

dính người.không

chỉ có thế, bé còn banh khuôn mặt

nhỏ

đầy thịt, hơi có vẻ nghiêm túc

nóivới

cô: “Mẹ, con

đã

trưởng thành, là nam tử hán, phải học độc lập.”

Bộ dáng này của Phó tiểu đại nhân làm Hạ Tình Tình vui mừng lại chua xót,



một

chút cũng

không

hy vọng bánh bao

nhỏ

lớn lên nha,



còn chưa ôm đủ đâu.



hơi có chút ủy khuất oán giận về phía Phó Vân Hàn,

hắn

lại cực kỳ tán đồng cách làm của con trai.

“Bé cưng, Thần Thần

đã

tám tuổi, nó là con trai, có ý nghĩ của mình cũng là bình thường.” Phó Vân Hàn ôm



vào trong ngực, sờ sờ mái tóc dài của

cô.

“Nhưng mà, nó mới tám tuổi, ở trong mắt em, nó chỉ là bánh bao

nhỏ

a.”



hít hít cái mũi, vẫn có chút

không

thể tiếp thu.

“Bé con, lúc

anh

tám tuổi,

đã

có thể sống

một

mình rồi.”

hắn

có chút buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt

nhỏ

đang

sưng lên của

cô.

Năm tháng cơ hồ

không

lưu lại bất kì dấu vết nào

trên

người

cô, vẫn là



gái

nhỏ

oán giận làm nũng với

hắn,

một

cái mỉm cười,

một

cái cau mày đều làm

hắn

si mê.

hắn

nhịn

không

được cúi đầu hôn

cô, vừa hôn liền

không

thể vãn hồi, cuối cùng trận

nói

chuyện này hoàn toàn kết thúc trong tiếng ngâm nga lẫn tiếng gầm

nhẹ.

Bánh bao

nhỏ

mỗi ngày

một

lớn, hành vi xử

sự

càng ngày càng giống Phó Vân Hàn, nếu

không

có cặp mắt to tròn xoe tăng thêm vài phần linh động, Hạ Tình Tình cơ hồ cho rằng mình sinh ra

một

mặt than

nhỏ!



thường xuyên thở ngắn than dài với ảnh chụp khi còn

nhỏ

của bánh bao

nhỏ, lần nào cũng cảm thấy chua xót



độc, mãi đến lần nọ gặp được khuê nữ nhà Tưởng Chiêu Chiêu kiều tiếu dính người, vừa hâm mộ lại ghen ghét, đột nhiên



làm ra

một

quyết định.

Quyết định này đương nhiên là gạt Phó Vân Hàn, chờ đến khi

sự

việc

đã

bại lộ,



đã

có mang hai tháng.

Sau đó rất lâu, Phó Vân Hàn đơn phương “giận dỗi” với

cô.

hắn

vẫn cẩn thận chuẩn bị mọi thứ

thật

tốt vì



như cũ, thậm chí bởi vì



nôn nghén, vắt hết óc vơ vét các loại thực đơn;

hắn

cũng vẫn

sẽ

mỗi đêm

thật

cẩn thận ôm



đi

vào giấc ngủ, hơi có động tĩnh

sẽ

lập tức bật dậy xem xét tình huống của

cô. Nhưng mà

hắn

cơ hồ

không

còn cười nữa, thế này làm cho Hạ Tình Tình sớm quen với

hắn

ôn nhu cười mỉm làm thế nào chịu được?



biết là mình

không

đúng,

không

nên gạt

hắn

trộm chọc mấy lỗ

trên

áo mưa, nhưng



chỉ là quá muốn sinh thêm con

gái.



từng mịt mờ hỏi

hắn,

hắn

lại cảm thấy có

một

là đủ rồi.

hắn

chẳng lẽ

mộtchút cũng

không

muốn con

gái

sao?



ràng lần đầu có thai,

hắn

còn

nói

hy vọng là tiểu nha đầu giống như

cô, thế nào

hiện

tại lại cả ngày banh mặt? Có phải hay

không, có phải hay

không

hắn

không

thích



nữa?

Thai phụ luôn thích đa sầu đa cảm, Hạ Tình Tình

một

mình ngồi

trên

giường miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng khổ sở, nhịn

không

được trộm gạt nước mắt.

Lúc Phó Vân Hàn bưng món ăn mới nghiên cứu

đi

vào phòng, nhìn thấy tình cảnh như vậy,

hắn

vội vàng buông mâm tiến lên ôm lấy

cô.

“Bé con, sao lại khóc?”

“anh

còn hỏi? Còn

không

phải bởi vì cả ngày

anh

nhăn mặt cho em xem!”



trừng mắt nhìn

hắn, hai con mắt hồng như thỏ con, nhìn

hắn

cả mặt vô tội trong lòng càng nghĩ càng giận, dùng lực tránh

hắnôm ấp.

hắn

cũng

không

giận, lại lần nữa tiến lên ôm lấy

cô, bàn tay khẽ vuốt sau lưng

cô, ôn nhu hôn nước mắt

trên

mặt

cô, hôn đến



đầy mặt đỏ bừng mới buông ra.

“Đừng khóc, nhé?” thanh

âm

hắn

khàn khàn ghé vào bên tai

cô, nhân tiện cắn cắn vành tai

nhỏ

đỏ rực.

Hạ Tình Tình thân mình mềm nhũng ngã vào trong lòng

hắn, thầm hận mình

không

biết cố gắng.

côđơn giản chôn mặt vào ngực

hắn,

không

nhìn

hắn

cũng

không

để ý tới

hắn.

Phó Vân Hàn than

nhẹ

một

tiếng, thay đổi tư thế có thể làm



nằm càng thoải mái,

nhẹ

nhàng vuốt bụng

nhỏ

của

cô, ôn nhu

nói: “Bé con,

anh

không

phải muốn tức giận với em. Làm em khổ sở, là

anhkhông

tốt.” Người trong lòng ngực

nhẹ

nhàng giật giật lỗ tai, lại vẫn như cũ cố chấp

không

muốn lộ mặt.

hắn

dừng

một

chút rồi tiếp tục

nói, “Nếu em

thật

sự

muốn đứa bé như vậy lại, em có thể

nói

với

anh, chúng ta trước điều dưỡng thân mình em

thật

tốt rồi chuẩn bị, mà

không

phải như thế… vội vàng như thế. Bây giờ, Bé con,

anh

thật

sự

sợ hãi.”

hắn

nói

câu cuối cùng

thì

dán mặt vào cổ

cô, thanh

âm

rất thấp còn có chút mơ hồ

không

rõ, nhưng

côlại nghe

rõ, cũng nghe ra

hắn

bất an và khủng hoảng.

Đúng vậy,



đã

36 tuổi, như vậy có thể coi là sản phụ cao tuổi,



tùy hứng mà tự mình làm chủ có mang bảo bảo, cho rằng có lẽ

hắn

sẽ

không

thích, lại cố tình quên mình khả năng

sẽ

có nguy hiểm,

hắnsẽ

lo lắng,

sẽ

sợ hãi.



lập tức cảm thấy xác

thật

mình

đã

làm sai, trong lòng khó chịu áy náy cực kỳ, ngửa đầu gắt gao ôm cổ

hắn, cố gắng nuốt vào

nói: “Thực xin lỗi, ca ca, là em quá tùy hứng.”

“Tốt rồi,

không

khóc, ngoan.

anh

sẽ

bồi em đúng hạn

đi

kiểm tra, đến khi em bình an sinh hạ bảo bảo. Nhưng mà Bé con, đáp ứng

anh, sau này có gì đều phải

nói

với

anh, mặc kệ là chuyện gì, chúng ta đều có thể bàn bạc, được

không?”

hắn

cúi đầu ngóng nhìn

cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

“Được, em đồng ý.”



dùng sức gật đầu.

Phó Manh Manh là tiểu



nương chọc người

yêu

thích, xinh đẹp ngoan ngoãn, đôi mắt mèo có thể làm người ta nhìn đến tâm đều tan chảy. Dù là cha mẹ, ca ca ông ngoại, hay Tưởng a di, Quý thúc thúc, Tần thúc thúc cùng với An thúc thúc đều

yêu

thương bé đến cực điểm.

Nhưng gần đây, bạn

nhỏ

Phó Manh Manh nhận vạn thiên sủng ái thực

không

vui, cụ thể biểu

hiện

ra, đối mặt vớikẹo bé thích nhất đều là uể oải nhấc

không

nổi tinh thần. Thế này làm mọi người đều lo lắng, cũng mặc kệ dỗnhư thế nào, bé đều

không

chịu

nói

gì.

Hạ Tình Tình thấy thế lập tức gọiđiện thoại cho lão đại

đang

đi

công tác ở nước ngoài, hôm sau Phó Minh Thần phong trần mệt mỏi trở về.

“Ca ca!” Phó Manh Manh sáu tuổi nhìn thấy người

đang

cười ở cửa phòng, lập tức vui sướиɠ bò xuống giường, bước chân

nhỏ

chạy tới chỗ

hắn.

Phó Minh Thần ngồi xổm xuống tiếp nhận bé, ôm lên, hôn hôn khuôn mặt

nhỏ

mượt mà, nhéo tay

nhỏđầy thịt cười hỏi: “Nghe

nói

tiểu công chúa Manh Manh của nhà chúng ta gần đây

không

mấy vui vẻ, có thể

nói

cho ca ca, tại sao em

không

vui

không?”

Tiểu nha đầu

đang

vui rạo rực nghe xong lời này, lập tức xịu cái miệng

nhỏ, cúi đầu

không

nói

lời nào,

không

bao lâu lại rơi xuống mấy giọt nước mắt.

Phó Minh Thần trong lòng hoảng hốt, vội vàng ôm bé đặt lên giường, chính mình ngồi xổm trước mặt, đau lòng lau nước mắt cho bé, ôn nhu

nói: “Xảy ra chuyện gì, Bảo Bảo, đừng khóc nha, phát sinh chuyện gì,

nói

cho ca ca.”

Phó Manh Manh lại khóc lớn hơn nữa, bé vừa lau mắt, vừa thút tha thút thít

nói: “Ca ca, bọn họ đều

nói,

anh

có bạn

gái!”

Phó Minh Thần ngơ ngác, có chút phản ứng

không

kịp, theo bản năng gật gật đầu.

Phó Manh Manh đỏ mắt, khuôn mặt

nhỏ

càng thêm ủy khuất, trong mắt nước mắt chảy càng nhiều: “Ca ca,

anh

đã

quên sao! Bảo bảo lớn lên rồi muốn gả cho

anh, sao

anh

có thể cùng nữ sinh khác ở

một

chỗ đây!”

Ai, Phó Minh Thần trong lòng run lên,

không

nghĩ tới tiểu nha đầu lại khóc là vì thế này, khi còn

nhỏ

chỉ cho là bé đồng ngôn vô kỵ, lại

không

ngờ vẫn đặt ở đáy lòng. Vấn đề này

không

lớn

không

nhỏ,

hắn

lập tức nghiêm túc lên.

“Bảo bảo, chúng ta là

anh

em, em và ca ca

không

thể cùng nhau.”

“Vì cái gì!” Phó Manh Manh lại trừng lớn mắt, “Mẹ cũng gọi ba là ca ca, ba cũng gọi mẹ là Bé con, Bảo Bảo, bọn họ có thể ở cùng nhau, chúng ta vì sao

không

thể!”

Bọn họ

không

phải

anh

em ruột a! Hơn nữa đó là tình thú của vợ chồng bọn họ a a a a a! Phó Minh Thần trong lòng điên cuồng hò hét,

trên

mặt lại cười càng ôn hòa.

hắn

không

biết nên giải thích thế nào về quan hệ huyết thống với em

gái

nhỏ

năm tuổi, thế là quyết định đổi phương pháp khác.

“Vậy Bảo Bảo vì sao muốn gả cho ca ca?”

“Bởi vì, bởi vì gả cho ca ca, ca ca mới có thể rất tốt với em nha, tựa như ba với mẹ vậy.”

“Bảo Bảo ngốc.”

hắn

bật cười, “anh

là ca ca em nha, vĩnh viễn đều

sẽ

đối tốt với em.”

“thật

vậy sao?” Bé nhíu nhíu lông mày, nghiêng đầu nhìn

hắn, bộ dáng đáng

yêu

cực kỳ.

“thật

sự

nha, em xem

hiện

tại, em

không

gả cho ca ca, ca ca

không

phải vẫn sủng em sao?” Phó Minh Thần xoa xoa khuôn mặt

nhỏ, ngồi ở mép giường ôm bé vào trong ngực, nén cười nhìn bé có chút buồn rầu tư lự, tiếp tục

nói, “Hơn nữa sau này nha, bạn

gái

của ca ca cũng

sẽ

đối với em thực tốt thực tốt,

sẽmua kẹo em thích, mua váy xinh đẹp cho em.”

Nghe vậy Phó Manh Manh mắt to liền sáng lên, theo bản năng kiều kiều chân. Hóa rabé

không

gả cho ca ca, ca ca cũng

sẽ

đối tốt, sau này, sau này còn

sẽ

thêm người sủng bé!

“Vậy sau này,

anh

có tiểu bảo bảo,

anh

còn thích emnhư thế sao?”

“Đương nhiên rồi, hơn nữa khi đó, bảo bảo

đã

trưởng thành, có thể giúp ca ca cùng chiếu cố tiểu bảo bảo.”

hắn

nói

làm Phó Manh Manh trong đầu có

một

cảnh tượng sung sướиɠ, nghĩ đến mình sau này

sẽ

giống như tỷ tỷ lớn, chiếu cố tiểu bảo bảo của ca ca, bé liền có chút thẹn thùng rụt thân mình, lỗ tai đều đỏ lên.

“Vậy, ca ca, chúng ta

nói

tốt rồi, ngoắc ngoắc tay.”

hắn

cười duỗi tay

nhẹ

nhàng ôm lấy ngón út của bé, ngón cái dán lên.



bé trong ngực cuối cùng hoàn toàn

không

còn lo lắng, cong mắt giơ lên nụ cười đáng

yêu, so với dương quang ngoài cửa sổ còn sáng lạn hơn.

=================Kết thúc, rải hoa ~