Chương 10: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (8)

Trong nháy mắt, toàn viện an tĩnh lại, ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn chằm chằm nàngđến tê dại da đầu, nàng đáp ứng xong lập tức

đi

vào phòng.

"Hệ thống, cậu

nói

Khương Hạo bảo tôi đến làm gì?

không

phải là nghĩ đến chủ ý khác dọa người

đi?"

"Ký chủ,



đi

chẳng phải

sẽ

biết sao."

... Thế nhưng

không

thể phản bác.

Thời gian cấp bách, Hạ Tình Tình

không

kịp nghĩ nhiều, nàngdùng cánh hoa đào lúc trước thừa ra để tắm rửa, thay áo váy màu lam nhạt, dùng cây trâm màu trắng cố định tóc, liền ra cửa.

Cửa phòng Khương Hạo mở ra như cũ, Hạ Tình Tình lên tinh thần vào phòng, dư quang lại phát

hiệntrong phòng thắp đèn, mặt quỷ kì quái

trên

tường cũng

đã

không

còn, áp xuống nghi hoặc trong lòng, nàngcúi người hành lễ.

"Sao tới chậm như vậy?" Khương Hạo dựa nghiêng

trên

giường, biếng nhác mở miệng.

"Hồi công tử, nô tỳ ban ngày hái cánh hoa đào, dính chút bụi đất, bởi vậy sửa sang lại mới đến."

"A? Lại đây, để bản công tử nhìn

một

cái." Khương Hạo ngồi dậy liếc mắt nhìn, Hạ Tình Tình do dự

mộtchút

đi

đến mép giường quỳ xuống,

hắn

hơi cúi người tới gần bên tai nàngnhẹ nhàng ngửi, sau đó cười thấp, chonàngđứng dậy, Hạ Tình Tình trong lòng càng cảm thấy quỷ dị thêm.

hắn

đứng lên

đi

đến bên bàn tròn ngồi xuống, rót ly trà nhấp

một

ngụm, sau đó khẽ phiêu phiêu mở miệng: "Cởϊ qυầи áo ra."

"Cái... Cái gì?" Hạ Tình Tình trợn to mắt, cho rằng mình nghe lầm.

Khương Hạo buông chén trà, đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, "Muốn bản công tử

nói

lần thứ hai?"

Hạ Tình Tình thân hình

nhẹ

run lên, chậm rãi nâng tay bỏ

đi

áo ngoài. Trong lòng gọi hệ thống, lại

không

có đáp lại.

"Tiếp tục." Khương Hạo tay trái chống cằm, tay phải

nhẹ

gõ mặt bàn.

Hạ Tình Tình cắn răng, đôi tay khẽ run

một

chút cởϊ áσ váy, quần.

Khương Hạo nhìn động tác của nàng, ánh mắt bình tĩnh như cũ, nhưng bàn tay gõ mặt bàn

không

biết khi nào

đã

ngừng lại.

Dưới ánh đèn sáng ngời, nữ tử chỉ mặc

một

cái yếm màu đỏ, da thịt trắng nõn cùng với

một

mảnh màu đỏ hình thành đối lập



ràng, trước ngực cao cao phồng lên, eo

nhỏ

chân dài, hàm răng nàng khẽ cắn môi đỏ, hai mắt đầy nước, khuôn mặt ửng đỏ, da thịt run rẩy, lộ ra vài phần đáng thương.

Khương Hạo bỗng đứng lên, bước

đi

đến trước mặt nàng, giơ tay kéo sau lưng nàng, dây buộc buông ra, yếm lập tức rơi xuống, hai luồng nhũ cực đại bắn ra, rung lên độ cong xinh đẹp, Hạ Tình Tình hô

nhỏmột

tiếng, nâng hai tay muốn vòng lên trước ngực, lại bị Khương Hạo giữ, đôi mắt

hắn

nhìn chằm chằm trước ngực nàng,

trên

hai vυ" tuyết trắng điểm xuyết hai viên ngọc châu tinh xảo đỏ thắm, run rẩy dưới ánh mắt

hắn

cực nóng, Khương Hạo hô hấp nặng vài phần, đột nhiên nâng ngón tay lên, véo

một

viên hạt châu trong đó.

"Tê....... Đau......." Hạ Tình Tình đau đến nhíu mày, trong mắt hơi nước càng nặng vài phần, hai chân mềm nhũn sắp ngã xuống, cánh tay dài Khương Hạo duỗi ra thuận thế ôm nàng đẩy xuống, nàng liền ngã xuống giường. Khương Hạo sau đó bám lêntrên,

một

tay chống ở bên cạnh,

một

tay cầm

mộtkhốitrước ngực nàng, mạnh mẽ vuốt ve ra các loại hình dạng, tay lửa nóng thỉnh thoảng ma xát đỉnh ngọc châu, đến khi nó từng chút cứng rắn nở rộ.

Hạ Tình Tình bị

hắn

đè ở dưới thân, cả người nhũn ra, trong đầu trống rỗng "Ô... A... Công tử...

nhẹchút... ân..."

"A,

nhẹ

thì

làm sao ngươi thoải mái?" Khương Hạo cười xấu xa, lực nắn bóp lại thêm vài phần.

"Ô... ư... Công tử..."

"Như thế nào? Còn bên kia, muốn bản công tử cũng xoa xoa cho ngươi

không?"