Chương 36: Cảm Giác Thế Nào? (2)

Trong trường học có thể dạy những thứ hữu ích cũng vô cùng hữu hạn.

Huống chi nội dung giảng bài chủ yếu đều là tri thức chuyên nghiệp, chương trình học liên quan đến dị năng dù có cũng vì thiết kế cho những dị năng giả cấp thấp.

Thomas âm thầm nghĩ, có chút hiểu lo âu đối phương.

“Ngài hy vọng có người có thể trợ giúp ngài lên cấp 5?”

Hàn Dự khẽ gật đầu, “Này là thứ nhất.”

Thomas cũng không ngoài ý muốn, nếu đối phương thật có thể lấy ra nhiều Tủy Thạch như vậy, xem bản lĩnh hắn tuổi trẻ có thể tự hành hoàn thành khảo hạch cấp 4 một cách nhẹ nhàng, thêm chút điều kiện thực bình thường.

Hơn nữa, cho dù hắn sẵn sàng góp sức gia tộc Stone, cũng sẽ được tiếp nhận.

Hàn Dự: “Những Tủy Thạch đó——”

Hắn hơi chút để sát vào qua đi, hạ giọng nói: “Là tôi đoạt lấy từ một con thuyền vận chuyển.”

Thomas thiếu chút nữa không giữ được biểu tình trên mặt.

Làm phó hội trưởng Hiệp hội lính đánh thuê Ám Tinh, hắn không để bụng hành vi cường đạo, cũng thấy nhiều việc đời.

Nhưng mà trọng điểm không phải cướp bóc.

“Ngài biết mình đang làm cái gì sao? Hàn tiên sinh?”

Phó hội trưởng thở dài nói, “Nếu ai có thể vận chuyển một thuyền Tủy Thạch, thế lực sau lưng họ không thể trêu vào.”

May mắn Stone gia tộc vẫn chưa mất đi quá Tủy Thạch, nếu không hắn đều hoài nghi Hàn Dự đoạt bọn họ.

“À thì tôi bị đuổi gϊếŧ.”

Hàn Dự hơi sợ gật đầu, “Thiếu chút nữa đã chết.”

Hắn có rất nhiều vết thương đối với người thường là trí mạng, hoàn toàn dựa vào năng lực sinh mệnh cường hãn của dị năng giả mà sống sót.

Thậm chí còn bởi vì người đuổi gϊếŧ liên tục nguyền rủa, tốc độ tự lành của hắn chậm đi, nằm mấy ngày mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới ân nhân của mình.

“Tôi không cảm thấy kỳ lạ.”

Ánh mắt Thomas phức tạp nhìn hắn, “Tôi có thể đoán được anh muốn nói cái gì, anh hy vọng được che chở gia tộc Stone.”

Hàn Dự gật gật đầu, “Con thuyền tôi cướp có huy hiệu công ty Cực Dạ tinh hàng.”

Biểu cảm trên mặt Thomas thay đổi vài lần.

“Cực Dạ tinh hàng —— tập đoàn buôn lậu hàng hóa thường xuyên phạm tội, có nghiệp vụ bồi thường thiệt hại, nếu đoạt hàng bọn họ vận chuyển, bọn họ nhất định bồi thường cho người bị hại.”

Thomas dừng dừng, “Sau đó sớm hay muộn cũng sẽ tìm ngài đòi lại.”

Thông thường công ty tinh hàng lớn đều có không ít cao thủ, để hộ tống hàng hóa giá cao, có thể đánh đuổi thậm chí gϊếŧ chết hải tặc.

Trong phòng lâm vào trạng thái tĩnh lặng ngắn ngủi.

Hàn Dự gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi biết nên tôi mới đã đến đây.”

Việc đã đến nước này còn có thể như thế nào?

Hiện giờ gia tộc Stone cần Tủy Thạch, sẽ không cự tuyệt chuyện tốt đưa tới cửa như vậy.

“Được thôi.”

Thomas sâu kín mà nói, “Với số Tủy Thạch nhiều như vậy, hai điều kiện ngài đề cập trước đó đều không quá phận.”

Sau đó vỗ bả vai Hàn Dự, “Nếu ngài muốn điều gì khác, có thể nói ra, tôi sẽ chuyển đạt cho ngài.”

Hàn Dự trầm tư vài giây, “Thật ra tôi muốn tìm một người, khả năng cô ấy ở chỗ này, cũng có thể đã rời đi tinh cầu này.”

Thomas cũng không thấy lạ.

Hắn còn nhớ rõ lần gặp mặt đầu tiên, đối phương ở trong đại sảnh, suýt nữa cùng một đám lính đánh thuê đánh nhau, hình như là nhận nhầm người.

“Là cư dân nơi này sao?”

“Không, người Hoang Tinh.”

“Dị năng giả?”

Hàn Dự trầm mặc.

Hắn định nói không phải.

Nhưng mà lời nói của ân nhân cứu mạng trước khi đi, làm hắn không biết nên khẳng định đáp án này hay không.

Chính là nếu cô ấy là dị năng giả, tại sao lại trải qua cuộc sống sinh hoạt cực khổ ở Hoang Tinh như vậy?

Cho dù là dị năng giả cấp 1 cũng không đến mức như thế.

Hết thảy đều khác xa so với kế hoạch ban đầu của hắn.

Thời điểm hắn tỉnh lại ở Hoang Tinh, đã từng nghĩ tới, chẳng sợ bị đuổi gϊếŧ, chính mình cũng có thể dàn xếp ổn thỏa cho ân nhân cứu mạng.

Những người đuổi gϊếŧ hắn, sẽ không để ý một tiểu nhân vật râu ria như vậy.

Huống chi hắn sớm đã muốn quy phục gia tộc Stone.

Nếu mang ân nhân đi tinh vực Juau, những người đuổi gϊếŧ rất khó đem bàn tay tiến địa bàn gia tộc Stone.

Hiện giờ, hắn không biết đối phương ở đâu.

Giao dịch của hắn với gia tộc Stone cũng kéo dài như vậy vẫn chưa thành.

Lúc ban đầu hắn căn bản không nghĩ tới Thomas nói nhiều như vậy, chỉ là dựa vào những cái Tủy Thạch đó, để gặp người nào đó ở gia tộc Stone.

Sau đó tiến hành thương lượng.

Xem ra chính mình nghĩ quá đơn giản.

Hàn Dự: “……Bỏ đi, tình cảnh hiện tại của tôi, tìm được lại có thể thế nào?”

Nhỡ làm liên lụy thì sao.

Thomas: “Đây là việc ngài quyết định, nếu ngài có nhiều tin tức, chúng tôi có thể giúp ngài tìm người.”

Hàn Dự đứng dậy, “Tôi có ảnh chụp, nhưng tôi tạm thời không muốn gặp cô ấy, trừ phi tình cảnh cô ấy thực xấu—— nếu không tôi muốn biết tin tức cô ấy, nếu có thể tìm được, hãy nói cho tôi biết.”

Thomas cúi đầu nhìn quang não, ý bảo đã nhận hình ảnh, “Tôi hy vọng cô ấy là lính đánh thuê đăng ký nơi này, hoặc ít nhất đã khảo hạch cấp bậc dị năng ở chỗ này, như thế tìm kiếm sẽ đơn giản rất nhiều.”

Hàn Dự không cho là đúng.

Hiển nhiên hắn cảm thấy khả năng không lớn lắm.

Thomas không nói thêm gì, “Tôi sẽ chuyển đạt chuyện chúng ta nói hôm nay, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.”

Hàn Dự tỏ vẻ mình sẽ chờ tin tứ hắn, liền xoay người rời đi.

Trong phòng im lặng vài giây.

Thomas nhìn về phía bí thư bên cạnh, “Tôi cảm giác là nói thật.”

“Đương nhiên.”

Bí thư gật đầu, “Trừ phi dị năng tinh thần hắn cao đến có thể lừa gạt ngài, nhưng nếu nói vậy, hắn chỉ sợ cũng không cần tìm kiếm che chở.”

“Cô nói đúng.”

Thomas vừa lòng cười cười.

Nếu có thể nộp lên trên lượng Tủy Thạch lớn như vậy, hắn tự nhiên cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Đến nỗi những yêu cầu đó của Hàn Dự, tuy rằng hắn không làm chủ được, nhưng hắn cũng biết bên trên khẳng định sẽ đáp ứng.

“Nếu hắn biết chính mình chọc phải cái phiền toái gì, thì hắn hẳn đã sớm nghĩ tới đường lui rồi, nếu không chỉ mình hắn, tuyệt đối không chống lại được.”

Thomas lẩm nhẩm, “Hừ, cấp năm, hy vọng hắn lên được đi.”

Bởi vì địa vị đặc thù của Hiệp hội lính đánh thuê, toàn bộ dị năng giả Ám Tinh đều sẽ có một vài giao thoa với bọn họ.

Nhiều năm như vậy, trong những người hắn biết, người có khả năng đạt được thực lực cấp 5 còn ít hơn nhiều so với cấp 4, hơn nữa muốn thăng lên cấp 5, còn nguy hiểm đến sinh mệnh.

“Đến nỗi cái này.”

Thomas nhìn ảnh chụp, “Cầm đi tra xét cơ sở dữ liệu, nếu bên Hiệp hội không có kết quả, xem hệ thống theo dõi Mộng Thành.”

……

Tô Tuyền bị quang não rung đến bừng tỉnh.

Cô mở to mắt, phát hiện mình còn nằm trên mặt đất.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ trút xuống, chiếu sáng toàn bộ phòng, bụi nhỏ vụn trên không trung đều có thể thấy được rõ ràng.

Cô thử ngồi dậy, sau đó lại lần nữa cảm nhận được trọng lượng nặng nề trên cánh tay.

Tô Tuyền: “……Đù mé, nguyên lai không phải ác mộng.”

Cô thật sự mang bốn cái tạ, bò bậc thang cả đêm.

Tô Tuyền gian nan nhấc cánh tay lên, hai tay đặt ở ngực, tiện thao tác quang não.

Cuộc gọi hiện là [?].

Tô Tuyền nghĩ đến mình chưa sửa ghi chú cho hắn, cũng lười sửa lại, liền dứt khoát chuyển được giọng nói, “Lại làm sao vậy?”

“Cơm hộp.”

Tô Tuyền: “…………Anh có thể nói nhiều hơn mấy chữ, là nhờ tôi đặt cơm hộp hay làm tôi lấy cơm hộp? Nếu là làm tôi lấy cơm hộp, xin hãy nói cho tôi biết có phần tôi không, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đi.”

Bên kia truyền đến một trận tiếng súng dày đặc cùng tiếng cảnh báo bén nhọn, kèm theo động tĩnh thứ gì sập rách nát.

“Cô nói đi.”

Tiếng nói trầm thấp vang lên, “Nếu không có phần cô, ai dám sai cô đi?”

Tô Tuyền: “Anh đều đem tôi lộng chết, còn có cái gì anh không dám sao.”

“?”

Tần Kiêu trầm mặc một giây, “Tôi vừa nói như vậy, thật đúng là không có gì không dám.”

Tô Tuyền vô ngữ mà trở mình, lung lay đứng lên.

Thân thể vẫn nặng nề như cũ, tứ chi đều bị thạch bạc chì kéo đến không ngừng hạ xuống, đi đường tập tễnh.

Tô Tuyền mới bước một bước, liền bị té ngã.

“…………”

Cô nhe răng trợn mắt ngồi dậy, âm thầm cầu nguyện động tĩnh này không truyền tới bên kia.

Đêm nay kéo dài vận động tạ, xa xa vượt qua bất cứ lần rèn luyện nào cô đã làm.

Trước kia, vô luận eo đau đầu gối đau cơ bắp run rẩy như thế nào, ngủ một giấc cơ bản đều khôi phục đến bảy tám phần.

Ngày hôm sau bò dậy tiếp tục rèn luyện cũng không có vấn đề gì.

Hiện giờ đã là giữa trưa.

Cô ngủ không sai biệt lắm sáu bảy tiếng, sau khi tỉnh lại, từ cơ bắp đến xương cốt đều đau.

Tô Tuyền thở phì phò đi đến cửa bậc thang, cả người khó chịu mà dựa vào tay vịn, tự hỏi nếu chính mình lăn xuống bậc thang, tỷ lệ ngã gãy cổ có bao nhiêu lớn.

Sau đó cô bỏ kế hoạch này, vừa ngồi xuống vừa bắt đầu đi xuống phía dưới.

Trải qua vô số gian nan hiểm trở, cuối cùng cũng đến cửa.

Tô Tuyền mở cửa, nhận túi cơm hộp, “Cảm ơn.”

Nàng quay đầu lại nhìn sô pha sạch sẽ, nghĩ đến trạng thái bây giờ của mình, khả năng ăn cơm sẽ rớt ra ngoài, xoay người bò tới cửa sổ.

Tô Tuyền sờ sờ bàn đá cẩm thạch lãnh lẽo trơn bóng, “…… Nơi này dễ rửa sạch.”

Cô dựa vào cửa sổ bắt đầu ăn cơm.

Đương nhiên, nếu muốn tiết kiệm thời gian có thể uống dịch dinh dưỡng.

Nhưng nếu có thể ăn sung mặc sướиɠ, ai hiếm lạ những đồ không tư vị gì!

Cô bưng một hộp thịt kho nguội lớn, từ chân gà cánh gà đến móng heo tôm cái gì cần có đều có, mặt trên rải ba loại ớt cay tươi đẹp, hương thơm quanh quẩn bốn phía.

Tiếp theo, Tần Kiêu xuất hiện giữa đại sảnh.

Tay hắn còn đút trong túi áo khoác gió, một tay khác xách theo cái rương ném sang một bên, sau đó bỏ tai nghe vô tuyến.

“Này không phải cửa hàng ở phố 35 trên mạng sao, 11 giờ mở cửa, trong một phút là có thể bán hết.”

Tô Tuyền cảm động, “Anh thật tốt, ở bên ngoài làm nhiệm vụ đều không quên đoạt đơn.”

“Không khách khí.”

Tần Kiêu vừa nói vừa đi đến trước cửa sổ.

“Anh cũng muốn ngồi sao?”

Tô Tuyền ôm hộp cơm dịch vào một chút, lại phát hiện không quan trọng, cái cửa sổ rất lớn, hoàn toàn đủ ba người ngồi.

“Vừa rồi liền tôi muốn hỏi anh, tôi phải đeo tạ ăn sao?”

Tần Kiêu gỡ mặt nạ ám cương xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn không tì vết, “Mang đi.”

Sau đó tùy ý ngồi xuống, nhìn về phía hai người trung gian kia một đống lớn đóng gói tinh xảo hộp cơm.

Đồ đều là chia làm hai phần, phân chia vô cùng rõ ràng.

Tô Tuyền chỉ cần lấy phần giống nhau như đúc ra là được.

Hắn tùy tiện cầm lấy một hộp, “Cô vẫn ổn.”

“Hả?”

Tô Tuyền đầy đầu mờ mịt, “Chỉ bởi vì tôi giúp anh cầm cơm hộp sao?”

Nếu không có phần cô, cô mới lười đi.

Tô Tuyền nhớ tới chính mình là như thế nào từ trên lầu một đường đi tới, không khỏi nổi trận lôi đình.