Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Đệ Nhất Hỏa Táng Tràng

Chương 3: Đi Đâu Để Kiểm Tra Cấp Bậc Của Dị Năng Giả?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.

Mọi người ở xa dường như đang xì xào bàn tán.

Cuộc tranh chấp ngắn ngủi vừa rồi đã thu hút một số người chú ý.

Nhưng bọn họ im lặng quan sát, cũng không có ai xen vào.

Nhiều người chỉ xem một lát liền rời đi.

“Trách nhiệm của chúng tôi là đảm bảo mọi người ở không cảng sẽ không bị tập kích, trừ phi là tội phạm bị Liên Bang truy nã.”

Nhân viên công tác nở nụ cười cứng ngắc, “Người gây ra vụ xung đột sẽ bị máy bay không người lái xác định là mục tiêu đầu tiên.”

Tô Tuyền: “Được rồi.”

Xem ra là không có khoản tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.

Đặc biệt là trong ánh mắt tràn ngập vô ngữ của nhân viên công tác, hành vi ăn vạ dạng này đã sớm miễn dịch.

Có lẽ là gặp qua vô số lần.

Rốt cuộc người tới Ám Tinh không có bao nhiêu người là công dân chân chính, ai cũng đều muốn nắm bắt cơ hội lấy một số tiền. Đáng tiếc tiền không phải dễ kiếm như vậy.

Cư dân Ám Tinh nhiều, cũng không chỉ có một cái không cảng này, thế lực sau lưng không cảng càng không đồng nhất, giữa họ sẽ có cạnh tranh. Bởi vậy, thái độ của nhóm nhân viên công tác sẽ không kém.

Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể dễ dàng bị tống tiền.

“Nhân tiện, hai người kia…”

Nhân viên công tác dùng quang não ra quét mặt thi thể một chút.

“Bọn họ đã có tiền án.”

Sau đó, dường như muốn tránh Tô Tuyền tiếp tục đòi tiền bồi thường, hắn lại nói thêm Ám Tinh có rất nhiều người như vậy, họ chuyên môn trà trộn ở không cảng.

“Bọn họ sẽ cướp đoạt chip của người mới, lấy để vay nặng lãi, hoặc là trực tiếp đem người trói đi bán. Điều đó dược quyết định dựa theo mục tiêu của bọn họ là loại hình gì.”

Tô Tuyền nhận thấy trước ngực của nhân viên công tác có một cái huy hiệu hình cầu màu trắng.

Ở không cảng, các loại thiết bị, người máy công tác với máy bay không người lái bọc thép đều có thể nhìn thấy ký hiệu tương tự.

Có chút quen mắt.

Cái huy hiệu này cũng xuất hiện nhiều lần ở bãi rác Hoang Tinh.

Tô Tuyền từ bỏ ý muốn bồi thường, yên lặng gia nhập vào hàng ngũ. Trải qua vài lần điều chỉnh, phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng làm quang não có thể đọc được chip.

Chỉ là đứt quãng, tín hiệu khi có khi không.

Hai người đằng sau thảo luận.

“Hai người kia thật là ngu ngốc lại ở không cảng động thủ.”

“Sách, coi như động thủ ở bên ngoài, bọn họ cũng không thắng được.”

“Quả thật, tên kia dù động tác khó coi, nhưng lại rất quyết đoán…”

Bọn họ nhìn bóng người mảnh khảnh nói, nhìn chiều dài cánh tay và chiều cao kia, nếu muốn một kích đâm đến trái tim đối thủ có lẽ phải chậm một chút.

Chút thời gian chậm trễ đó rất có thể sẽ khiến cô ấy bị điện giật của đối phương mà mất mạng.

Âm thanh thảo luận hỗn loạn dần đi xa.

Tô Tuyền thuận lợi ra khỏi trạm, bước vào thành phố ồn ào, náo loạn, nguy hiểm.

Cánh tay đón nhận công kích của đối thủ đến giờ còn hơi đau…Lúc đầu gối của tên kia đập vào khuỷu tay của cô, cô đã rất khó chịu, bây giờ đau đớn cũng dần biến mất.

Đến nỗi vấn đề khác, đây vốn dĩ là thế giới coi mạng người như cỏ rác.

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, bởi vậy đối mặt với thi thể cũng chỉ có cảm giác như vậy.

Bên ngoài không cảngchính là những con phố dài, có một số cửa hàng xung quanh, hầu hết là dịch vụ mua bán và sửa chữa phụ tùng, còn có một số công ty cho thuê phương tiện đi lại.

Trời đã về khuya, trên đường phố ngoại thành vẫn có người đi nối liền không dứt.

Qua mấy con phố, cô dừng xe ở cửa hàng thức ăn nhanh, tìm một chỗ trống bên cạnh bức tường kính có thể nhìn chiếc xe bên ngoài.

Tô Tuyền nhìn vào số dư trong tài khoản, tạm thời từ bỏ chọn món, mua một phần chiết khấu có thời hạn với giá cả tiện nghi nhất.

Một miếng sườn gà rán lớn, một gói khoai tây chiên cỡ vừa, một ít salad rau dưa và một ly sữa chocolate.

Trong lúc chờ đợi thức ăn, Tô Tuyền lại mở quang não ra.

Bên trong có rất nhiều tin tức chưa đọc.

90% đều là quảng cáo, một cái là chào mừng cô đến Mộng Thành, một cái bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ.

Bán phi thuyền, bán xe, bán vũ khí, bán người máy mô phỏng, bán các loại máy móc cấy vào người, thậm chí có bán nội tạng…nếu bạn thiếu tiền có thể bán nội tạng cho bọn họ.

Tô Tuyền vô ngữ mà kéo đen người gửi tin này.

Còn có một bộ phận thông báo tuyển dụng.

Cô nghiêm túc mà đọc.

“Chúc ngài có một bữa tối ngon miệng.”

Nhân viên cửa hàng bưng khay đi tới.

Miếng gà bên ngoài giòn, xốp, hòa cùng với phô mai chảy thơm phức.

Khoai tây chiên được rắc hạt tiêu và hành tây cắt nhỏ mang hương vị tuyệt vời.

Trên bàn bày một ít gia vị.

Cô lấy muối tiêu, ớt bột cùng sốt cà chua trộn đều, cuối cùng đổ lên salad rau dưa.

…quá ngon!

Cô đã ba ngày không ăn gì, chỉ uống chút dịch dinh dưỡng vị như nước.

Điều đó có thể bảo đảm con người sẽ không bị đói chết, hoặc bị ốm do thiếu một lượng nguyên tố vi lượng, nhưng không thể thỏa mãn cơn đói cơn cũng không có cảm giác no bụng.

Theo lý thuyết, hiện tại cô có tài chính eo hẹp, vốn nên tiết kiệm.

Nhưng sau khi ăn xong, cô cảm thấy chẳng sợ bữa cơm này làm mình mất đi bảy phần tiền tiết kiệm cũng hoàn toàn xứng đáng.

Tô Tuyền một bên ăn, một bên xóa phần lớn thông báo tuyển dụng, rất nhiều nội dung nhìn liền thấy không đáng tin cậy, giống như muốn lừa người ta vào đó.

Sau đó, cô thấy được một quảng cáo vô cùng thu hút, sau khi click mở là hình chiếu bản đồ màu một cái động, sau đó tự động phát ra giọng nói.

“Có lẽ bạn có lực lượng đặc biệt, có lẽ bạn chỉ không muốn trở thành một người tầm thường, đầu hàng trước cuộc sống hiện tại của mình...”

“Bất luận bạn là người khát vọng mạo hiểm, vẫn là mong muốn chiến đấu, hoặc đơn thuần muốn đạt được sự giàu có, hưởng thụ cuộc sống…”

“Hiệp hội lính đánh thuê số 233 hoan nghênh bạn gia nhập.”

“A, hiệp hội lính đánh thuê.”

Một nhân viên cửa hàng từ bên cạnh đi qua, “Nếu tôi là dị năng giả, tôi chắc chắn cũng sẽ đi thử vận may.”

Tô Tuyền mở bản đồ ra nhìn vị trí hiệp hội lính đánh thuê, phát hiện xung quanh đó còn có một số cửa hàng bán vũ khí, có thể thuận tiện xử lý đồ trong tay.

Tuy nhiên, nhân viên cửa hàng nói lại dẫn đến một vấn đề khác.

Rốt cuộc dị năng của cô là cái gì?

Ban đầu cô vốn dĩ nghĩ đó là tự lành, hoặc là thể chất cường hóa.

Cô nghĩ đến Hàn Dự.

Lúc ấy hắn muốn nói là chẳng sợ bị thương nghiêm trọng, chỉ cần có một nơi an toàn, không cần thuốc hắn đều có thể tự khỏi.

Có lẽ tự lành là một loại năng lực cơ bản? Tất cả dị năng giả đều có năng lực này?

Ngoại trừ năng lực này, liệu còn có năng lực nào khác không?

Cô lên mạng tìm kiếm, phát hiện có rất nhiều thông tin liên quan đến dị năng giả.

Có nhiều thông tin mâu thuẫn với nhau, nhìn qua không đáng tin.

Một số người nói năng lực của dị năng giả có nhiều loại, nhưng mỗi người chỉ có một năng lực.

Một số khác nghĩ điều đó là nhảm nhí, vì họ đã thấy được người có năng lực khác nhau, lúc thì phun lửa, lúc thì phun nước, lúc bay lên trời.

Các comment ở dưới phun trào đó là tạp kỹ.

Tô Tuyền không nhịn được cười.

Vốn dĩ muốn moi tin tức từ Hàn Dự, đáng tiếc thái độ của hắn thật sự làm người khác khó chịu, làm cô nhất thời tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.

Đương nhiên còn vì thời gian có hạn, nhưng ở trong tình cảnh ấy, ở lại nói thêm vài phút vẫn được.

Nhưng mà, hắn đem cô trở thành kẻ yếu cần người khác bảo hộ, có thể đem chuyện này nói ra cũng không phải là không thể.

Bây giờ hối hận cũng vô dụng, không bằng nghĩ cách khác tìm đáp án.

“Mỗi người chỉ có một năng lực, đó hiển nhiên là không có khả năng…”

Rốt cuộc Hàn Dự có thể tự lành, lại có ít nhất một loại năng lực có thể chiến đấu.

Thật ra cô càng nghiêng về cách nói có nhiều loại năng lực.

Vậy cô thì sao?

Sẽ được đến loại năng lực giống như ma pháp, giống như năng lực điều khiển lửa, nước, gió, sét? Hay là búng tay một cái có thể trực tiếp thôi miên hàng trăm ngàn người?

…Có vẻ như mỗi cái đều có ưu điểm riêng?

Tô Tuyền rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.

Đi qua nhiều con phố dân cư thưa thớt, từng tòa chung mọc lên dày đặc đứng sừng sững, vô số ô cửa sổ hẹp được đèn huỳnh quang thắp sáng, và những đường ống nước thải xen kẽ các khe hở.

Các ngõ hẻm thì chất đầy các loại xe, gần như chắn ngang đường, rất nhiều xe còn được treo xích chống trộm dày đặc.

Lái xe từ bên ngoài đi ngang qua, cô thường thường có thể nhìn thấy bóng người đi lại cùng ánh lửa của tàn thuốc.

Qua ước chừng khoảng hai ba tiếng đồng hồ, cô bước vào trung tâm nội thành.

Không gian kiến trúc xung quanh càng thêm rộng lớn, xuất hiện các tòa văn phòng thương mại, người đi đường cũng tăng dần.

Cảnh vật dần giống với hình dáng của một thành phố sầm uất, nhộn nhịp trong kí ức.

Người đi đường mặc đủ loại kiểu dáng quần áo.

Có một số người mặc quần áo lao động, một số người mặc tây trang giày da, và một số ăn mặc rất thời thượng, hoặc cải biến các bộ phận trên cơ thể, chân giả bằng kim loại lộ ra bên ngoài, đôi mắt di chuyển ra ánh sáng.

Có một ít người giống như là động vật kết hợp với người.

Hai má bọn họ có hoa văn uốn lượn, hoặc là cổ có mang cá, hoặc là có tai tròn hoặc tam giác trên đầu, dưới lớp áo khoác là cái đuôi có lông xù xù.

Thậm chí Tô Tuyền nhìn thấy một con mèo lớn ở ghế phụ của ô tô bên cạnh đang từ từ biến thành người, dựa vào ghế mà ngáp.

“?!”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô chứng kiến đủ loại cảnh tượng thần kỳ, từ lúc bắt đầu khϊếp sợ, tò mò, dần dần trở nên bình tĩnh.

Cô đi qua giữa dòng xe cộ đông đúc, trước mắt là ánh đèn neon đẹp đẽ, bảng quảng cáo đưa tin cao chót vót, hình cảnh hỗn loạn chói mắt.

Tòa nhà cao thấp đan xen rải rác như một khu rừng thép ẩn chứa một lỗ đen chực chờ nuốt chửng con mồi.

Trên cao còn từng luồng khí, cánh xe lướt qua với tốc độ cao, tựa như một bóng ma thoáng qua.

Tuy nhiên, cô biết rất rõ cảnh tượng phồn thịnh trước mắt ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.

Trong trí nhớ đời trước, cha nuôi miêu tả Ám Tinh là nơi “đi trên đường đều sẽ bị cướp bóc, bị gϊếŧ chết.”

Ông nói người ở nơi này có thói quen cướp bóc, bóc lột những người nhỏ yếu, lại nói chính mình có một người thân ở Ám Tinh bị cướp toàn bộ gia sản, thậm chí đến giác mạc và thận bị người moi ra.

“Tuyệt đối, tuyệt đối không được đi đến nơi như vậy.”

Cha nuôi nói, “Con không thể tưởng tượng được sinh sống ở nơi đó là dạng người gì.”

Thời điểm Tô Tuyền dừng lại chờ đèn đỏ, biển quảng cáo đối diện phát một đoạn hình ảnh.

“Bạn cảm thấy cô đơn sao? Bạn có cảm thấy trống vắng vào mỗi tối?”

Hình ảnh một nam một nữ, khuôn mặt tinh xảo đến cực điểm, các đường nét và khoảng cách trên khuôn mặt dường như đã được tính toán kỹ lưỡng.

Tỉ lệ dáng người của bọn họ gần như hoàn mỹ, làn da mịn màng, đường cong quyến rũ, giơ tay nhấc chân ưu nhã lại không mất phong tình.

“Nếu bạn muốn có người bạn, nếu bạn cần một người bạn tri kỷ, một người yêu hoàn mỹ, công ty Ái Mỹ sẽ vì bạn tạo ra người máy mô phỏng định chế…”

Tô Tuyền vừa nãy nhận được tin nhắn quảng cáo của công ty này, hình như là đang đẩy mạnh sản phẩm người máy mô phỏng.

Tầm mắt cô di chuyển trên màn hình phát sáng biến ảo, cho đến khi tài xế xe phía sau bóp còi thúc giục mới nhận ra là đèn xanh.

Tuy còn cách xa nội thành nhưng càng vào sâu, đường phố càng ùn tắc và ngừi đi bộ càng đông.

Còn có thể nhìn thấy càng nhiều máy bay không người lái đang tuần tra, camera theo dõi chuyển động 360 độ, hoặc là các đại bác thông minh mini được cố định gần nhân hàng và ATM.

Trên một xe vận tải lớn có một số binh lính bằng máy.

Ngay phía trên chúng còn có một chiếc xe, cánh xe đang bay, cánh được bọc trong nhiều lớp giáp chống đạn, đủ sức chịu tác động của hỏa lực hạng nặng.

Những người đi đường xung quanh, thậm chí cả tài xế và hành khách dường như đều lén lút quan sát.

Bọn họ hình như đang nghĩ xem chiếc xe vận tải kia chở hành hóa gì, hơn nữa xem xét bản thân có khả năng thu hoạch được hay không.

Giây tiếp theo, đột nhiên xảy ra biến động.

Một đoàn ánh lửa không có dấu hiệu trước được phóng lên cao, đánh vào chiếc xe có cánh được võ trang đầy đủ.

Ngay sau đó là một chuỗi xe va chạn vào nhau cùng với tiếng thét chói tai.

Binh lính máy sôi nổi tiến lên chiến đấu, giơ vũ khí trong tay lên, nhưng mà không đợi chúng nó định vị mục tiêu, một tiếng nổ kinh thiên động địa lại đến.

Một mảnh ánh sáng trắng lóa mắt nổ tung trên cao.

Tô Tuyền theo bản năng mà nhắm mắt lại.

Cách mi mắt dường như có thể cảm nhận được sức nóng mãnh liệt của ánh sáng, một lực lượng cưỡng chế nào đó lan ra như thủy triều, quét sạch quảng trường mấy nghìn mét.

Vài giây sau, cô chịu đựng mắt không khỏe mở to mắt.

Phần lớn người qua đường xung quanh còn nhắm hai mắt, thậm chí có người còn bị ngã lăn trên mặt đất.

Một hố sâu có bán kính 50 mét ở ngã tư.

Những binh lính máy, chiếc xe bay có vũ trang và chiếc xe chở hàng khổng lồ, tất cả đều biến mất.

Nói cách khác, chúng hóa thành tro bụi tan vào không khí, bị gió cuốn đi mất.

Một khoảng lặng thinh.

Tô Tuyền chợt nhận ra hiện trường vừa rồi, hiển nhiên có người tập kích xe vận tải, đem mọi thứ nghiền thành bột phấn.

Qua nửa phút, một đoàn máy bay không người lái khoan thai tới chậm, tiếng còi xuyên qua đường phố, một chiếc xe bọc giáp có cánh từ bốn phương tám hướng đi tới.

Nhưng mà chúng nó từ đầu tới cuối đều không định vị mục tiêu, chỉ có thể mờ mịt mà chạy loạn khắp nơi.

Người máy tu sửa đường bị hỏng, giao thông khôi phục rất nhanh, các xe thi nhau vòng qua hố sâu.

Chuyển qua đi dường vòng, Tô Tuyền tiến vào quảng trường đông đúc.

Hai bên đường đều là trai gái ăn mặc lộ liễu, cao thấp mập ốm đều có, tóc đủ mọi màu sắc, làn da phản chiếu ánh đèn, lung linh thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Có ít người đi đường dừng chân lại, cùng bọn họ bắt chuyện vài câu, sau đó ôm đối phương vào quán rượu phụ cận, hoặc là hẻm tối.

Sau đó, cô mới biết đó là người máy mô phỏng đang chào mời khách hàng ở nhà ga.

“…”

Lại qua vài phút, Tô Tuyền đã đến đích mình cần.

Tổng bộ hiệp hội lính đánh thuê hành tinh số 233, tọa lạc ở ngã ba giữa trung tâm nội thành.

Gần đó có một quảng trường vô cùng rộng lớn, xa xa có thể nhìn thấy một tòa nhà sừng sững.

Đó là hai thanh kiếm khổng lồ bắt chéo nhau, cao ít nhất tầm trăm mét, nguy nga như hai tòa tháp nghiêng trong đêm tối.

Gần quảng trường có một bãi đỗ xe, bên trong có hàng loạt các loại xe cộ.

Bên cạnh là lối vào phố ngầm.

Sau khi Tô Tuyền đỗ xe, cô bước xuống bậc thềm, đi qua lối đi đông đúc, rất nhanh đã đến cửa chính hiệp hội lính đánh thuê.

Cửa vẫn luôn có người ra ra vào vào.

Hầu hết mọi người đều vội vàng, nhưng tiếng ồn ào vẫn không dứt.

Có người kéo l*иg sắt vào cửa, dị thú trong l*иg không ngừng gầm rống.

Nó trông giống như một con sư tử 2 đầu, đang đập vào lan can, móng vuốt cào vào thanh kim loại phát ra âm thanh chói tai.

“Làm con thú của mày yên tĩnh chút!”

Bên cạnh có người quát.

“Cút ngay!”

Người kéo l*иg sắt tháo mặt nạ trên mặt xuống, tức giận mà nói.

Người xung quanh nhìn rõ khuôn mặt hắn, liền hướng hai bên sườn tránh đi, chỉ có hai người không để ý tiếp tục đi về phía trước, lướt qua hắn.

Tiếp theo, có người khiêng thi thể vào cửa, còn có người mang theo trẻ con đang khóc sướt mướt, lại có hai đám người đánh nhau.

Một người bị đá bay đi ra ngoài, ném vào đám người bên ngoài đường phố.

Còn có người bị đánh một cước đến lui về phía sau vài bước, ngã vào người Tô Tuyền.

Đám người xung quanh chen chúc nhau xem khiến cô không thể lui lại được.

Vì sợ đối phương đυ.ng vào đầu, cô chỉ có thể lấy tay ra chắn.

Đầu ngón tay truyền đến đau đớn, tê mỏi lan đến cánh tay dường như mỗi mạch máu dây thần khinh đều co giật dữ dội.

“Chết tiệt.”

Cô cắn răng kêu rên.

Sau đó, Tô Tuyền nhìn thấy ánh điện màu xanh lam quấn quanh cánh tay của người đàn ông, ánh sáng tinh khiết như một con rắn đang bơi lượn lờ, phát ra âm thanh tanh tách nhỏ.

Tay cô vừa rồi đυ.ng phải thứ này.

“Xin lỗi.”

Người đàn ông vội vàng xin lỗi, một lần nữa đứng thẳng người lên, vồ tới hướng một người khác.

“Có phải mày muốn tìm chết hay không…”

“…nói như mày có biện pháp gϊếŧ chết lão tử.”

Một người khác nhấc tay lên, quanh tay xuất hiện một vòng lửa nóng rực, ngọn lửa sáng rực chuyển động,làm không khí nóng như thiêu đốt.

“Tới đi.”

Tô Tuyền xoay người chạy nhanh vào cửa.

Cô cúi đầu nhìn tay mình, đau đớn vẫn chưa biến mất.

Nhưng ngón tay đến cánh tay đều không có vết thương nào, đầu ngón tay rõ ràng có chút đỏ lên.

Cửa tự động đóng lại, ngăn cách tiếng mắng, tiếng thét chói tai, tiếng súng vang lên liên tục bên ngoài.

Trong đại sảnh là biển người tấp nập, rõ ràng không gian rộng lớn lại có vẻ vô cùng chật chội, âm thanh la hét ầm ĩ nối tiếp nhau thoạt nhìn giống như sàn giao dịch chứng khoán hơn.

Có các màn hình với nhiều kích cỡ khác nhau treo xung quanh, kèm theo thông tin nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ cấp 1: Xem số K18092437 để biết thêm chi tiết. Yêu cầu chỉ định: Dị năng giả cấp 2.”

“Nhiệm vụ cấp 2, yêu cầu chỉ định: Dị năng giả cấp 3, năng lực nguyên tố, gặp mặt thương lượng.”

Đây là nhiệm vụ mà nhà tuyển dụng ban hành.

Ngoài ra còn có một số lính đánh thuê đứng trong hội trường với các hình ảnh văn tự cổ, tựa hồ là muốn mời thêm đồng đội.

“Nhiệm vụ cấp 2, dị năng giả cấp 3, năng lực tinh thần, gặp mặt thương lượng.”

“Yêu thú, lại thêm hai người nữa, dị năng giả cấp 2, cấp 3 phải thi triển năng lực.”

Xung quanh thật hỗn loạn, mọi người xô đẩy nhau từ lúc cãi vã, Tô Tuyền chen qua đám người.

Có một dãy máy móc tự phục vụ, chỉ có một số người đang sử dụng nó, hầu hết đầu cúi đầu thao tác quang não của chính mình.

Tô Tuyền tìm một cái máy trống, mặt trên hiện lên có chức năng đăng ký lính đánh thuê.

Quá trình rất đơn giản.

Chỉ cần có chip thân phận, giao 5000 tinh nguyên liền có thể trở thành lính đánh thuê của hiệp hội, hơn nữa có quyền download và sử dụng phần mềm tìm kiếm các nhiệm vụ.

Tô Tuyền: “………”

5000 tinh nguyên?

Đây không phải là muốn mệnh sao!

Từ từ.

Cô bông nhiên nghĩ đến, trong tay mình còn có mấy đồ vật đáng giá, đều lấy được từ trong túi Hàn Dự.

Hơn nữa gần hiệp hội lính đánh thuê còn có một số cửa hàng vũ khí, nói không chừng còn có thể bán chúng đi.

Tô Tuyền vừa định ra ngoài, chợt nhìn thấy phía dưới màn hình có một hàng chữ.

“Dị năng giả cấp 1 trở lên có thể tiến hành đăng ký miễn phí.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Tô Tuyền gọi một nhân viên công tác đi ngang qua.

“Xin hỏi tôi nên đi đâu để kiểm tra cấp bậc của dị năng giả?”
« Chương TrướcChương Tiếp »