Chương 13: Vân Vân... (1)

Nhiệm vụ thứ nhất kết thúc hoàn mỹ.

Tô Tuyền nhận được 1000 tinh tệ, vô cùng cao hứng mà ăn một bữa no nê ở khách sạn xa hoa.

Hơn nữa, bởi vì chỉ nhận một đơn nhiệm vụ lần trước cố chủ kia hủy bỏ nhiệm vụ nên không tính vào ký lục Bây giờ tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của Tô Tuyền biến thành 100%.

Cô hy vọng cái con số này luôn không đổi.

Có lẽ đây là một mở đầu không tồi trong khoảng thời gian tiếp theo, nhiệm vụ cô nhận đều rất thuận lợi.

Dân cư Mộng Thành rất nhiều, đa số đều là người thường, số lượng lính đánh thuê cũng không nhiều, nhận một nhiệm vụ được thù lao mấy trăm cũng không khó.

Tô Tuyền đặt mục tiêu cho chính mình, mỗi ngày nhận ít nhất một đơn nhiệm vụ. Mấy tháng tiếp theo, cô làm hết mọi việc từ đánh người, shipper đến nhân viên chuyển nhà.

Khoảng thời gian này cô nhiều lần hoài nghi nghề nghiệp của cô rốt cuộc là gì.

Khi hồ sơ ký nhận mấy trăm nhiệm vụ, cuối cùng cô từ lính đánh thuê hạng F thành hạng E, nhìn qua cũng không còn giống ma mới.

Đương nhiên thu hoạch lớn nhất vẫn là về thể lực.

Ngoài thời gian làm nhiệm vụ, lúc rảnh rỗi, cô đều ngâm mình ở phòng tập thể hình của khách sạn tiêu hao năng lượng, tăng tố chất thân thể, con số trên dụng cụ đo khí lực đã vượt qua 8.

Quả nhiên, cảm giác khi phóng thích năng lực dần trở nên khác biệt.

Cho dù là kéo dài thêm năm giây phóng điện lưu, cũng sẽ không làm cô nằm yên chờ chết.

Gần như vẫn còn dư sức lực có thể cắn răng chạy trốn.

Thậm chí cô còn thử qua trong ba phút liên tục thôi miên năm người, lại phóng một lần điện lưu.

Đó là một lần làm thành nhiệm vụ ngoài nội thành.

Cô đi đời nợ hộ người ta, con nợ còn ngang ngược. Tô Tuyền mắng hắn mấy câu, sau đó bị một đám thành viên bang phái vây quanh ở hẻm nhỏ. Cô lấy một chọi sáu.

Trong lúc vừa đánh nhau vừa thôi miên bọn chúng, Tô Tuyền bị gãy ba cái xương sườn, trên eo bị cắt một vết thương lớn, ruột gần như lòi ra ngoài.

Cô miễn cưỡng phóng thích điện lưu vào tên cuối cùng, lấy quang não của bọn chúng đem bán, một nửa số tiền đưa cho cố chủ coi như trả nợ, một nửa để lại làm phí bồi dưỡng.

Làm xong mọi việc cô tìm một góc hẻo lánh nghỉ ngơi. Sau một giấc ngủ, cô từ thùng rác bò ra, vết thương đã khép lại, cô đi bệnh viện chụp X quang, xác nhận bất kể là ruột hay xương sườn đều không có vấn đề gì, liền an tâm.

Sau đó bắt đầu đau lòng tiền chiếu chụp.

Nghe có vẻ hơi bi thảm nhưng Tô Tuyền cảm thấy mình qua đến không tồi.

Hơn nữa, bởi vì sinh hoạt không ổn định, cô hoàn toàn từ bỏ tiết kiệm tiền quyết định tận hưởng lạc thú trước mắt.

Với chế độ ăn uống không tiết chế cùng tần suất rèn luyện chiến đấu cường độ cao cô kinh hỉ phát hiện, chính mình cao thêm 2 cm, còn tăng thêm 6 cân!

Hiển nhiên đang trong trạng thái thoát khỏi suy dinh dưỡng.

Các đường nét trên khuôn mặt dần nảy nở, từ khí chất đến khí sắc đều thay đổi làm cô càng khác biệt so với ảnh chụp treo thưởng trên Ám võng.

Thêm nữa cô rất ít khi lộ toàn bộ khuôn mặt, lại không dừng lại ở một chỗ quá hai ngày, mấy tháng sau đó, cô chỉ gặp được một kẻ tình nghi là sát thủ.

Cho dù cô mang mặt nạ bảo hộ, sát thủ cũng không biết dùng phương pháp gì, xác nhận cô chính là mục tiêu, trực tiếp lao đến.

Bọn họ đánh nhau ngay nơi phố xá sầm uất, người đi đường khắp nơi thi nhau né tránh, mấy quầy hàng đều bị bỏ lại.

Tô Tuyền bị đá bay ra ngoài đập vào tủ kính, chủ tiệm giận dữ bỏ máy chơi game, đem sát thủ ấn trên đường đánh một trận đến khi óc bắn đầy đất.

Vốn dĩ Tô Tuyền bị đánh đến thừa sống thiếu chết, thấy thế mồ hôi lạnh chảy ròng, khó khăn bò dậy. Trong ánh mắt âm trầm của chủ tiệm, cô không chút do dự giao tiền trên người ra.

“Đại ca, đền cho anh tiền tổn thất.”

Tiền không có có thể kiếm lại, mạng lại không có. Tuy rằng có thể sống lại vậy cũng phải toàn thây mới được.

Chủ tiệm thả cô đi.

Loại việc này xảy ra vài lần, lâu dần mọi người đều chết lặng, tập mãi thành thói quen.

Điều làm người tiếc nuối duy nhất chính là cô nhiều lần tiếp xúc với dị năng giả khác, cũng bị dị năng đặc thù khác làm bị thương, lại không phục chế được dị năng mới.

Tô Tuyền cảm thấy phục chế hẳn là có hạn mức. Hiện tại có lẽ chỉ có thể phục chế được hai dị năng.

Dị năng chữa trị vẫn không ra như cũ.

Ân nhân cứu mạng cũng không liên lạc với cô.

Thời điểm Mộng Thành bắt đầu vào đông, Hiệp hội lính đánh thuê ngày càng náo nhiệt, trong đại sảnh thường xuyên chật như nêm.

Tô Tuyền đã sử dụng dị năng lôi điện gần như nhuần nhuyễn, ít nhất có thể tùy ý thu phóng, sức công phá một đợt phóng thích cũng rất khả quan.

Cô bắt đầu suy xét gia nhập đoàn đội, làm nhiệm vụ có tiền thù lao cao hơn.

Rất nhiều đội ngũ có thể nhận được nhiệm vụ có khoản thù lao lên đến sáu con số, ít nhất chia cho mỗi thành viên cũng được một vạn hai tinh nguyên.

Thông thường đều là ra ngoại thành săn dị thú, mang về cho cố chủ.

Dị thú trên tinh cầu này, cho dù là số lượng nhiều nhất, thực lức yếu nhất là tông lợn thú cũng có thể nhẹ nhàng gϊếŧ chết một đám người thường trong tay cầm vũ khí.

Cho dù là dị năng giả, cũng ít người làm nhiệm vụ này một mình.

Tô Tuyền đi hai vòng ở đại sảnh Hiệp hội, nhìn tới nhìn lui nhiều tin tức chiêu mộ đồng đội, chọn một cái nhiệm vụ đoàn đội có tiền thù lao không cao không thấp, thích hợp với năng lực của mình.

“Phá tổ, cần hệ điện lôi, tiền thù lao khởi điểm một vạn, chiều nay bàn giao.”

Nam nhân tóc nâu dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, trước người treo biển có một hàng chữ như vậy.

Tô Tuyền ôm tâm thế thử chút đi đến xem.

Cái gọi là phá tổ giống như là phá sào huyệt của dị thú, nhận được nhiều thi thể dị thú loại cách nói này thông thường là ám chỉ vào dị thú hình trùng.

Tô Tuyền: “Có yêu cầu dị năng cụ thể hơn không?”

Đối phương nhìn cô một cái, “Chờ lát nữa ra ngoài cho ta xem một chút.”

Sau khi rời khỏi đại sảnh hiệp hội, Tô Tuyền cho hắn thấy dị năng chính mình, hắn dò hỏi cô có thể kiên trì bao lâu, có thể hay không duy trì được mười giây trở lên.”

“…….Có thể”

Vì thế nam nhân tóc đen không có hỏi nhiều, lại nhìn tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của cô, hắn gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Mục tiêu nhiệm vụ lần này là thu thập dị thú trùng trăm cánh, ấu thể loại sinh vật này có thể lấy làm thuốc, cố chủ cần gấp, dùng giá cả so với thị trường nhiều hơn thu mua bọn họ.

Tô Tuyền: “Cho nên nhiệm vụ chính là phá sào huyệt của chúng nó sao? Không thành vấn đề, đại ca xưng hô thế nào?”

“Tạ Tê.”

Hắn nói tên, sau đó mở quang não ra thêm cô vào đội ngũ, lại đưa cô lên xe.

Loại xe này có dạng hình cầu, hai bên có cánh dài gấp lại, phía dưới có máy phản trọng lực, cách mặt đất thấp nhất khoảng mười cm có thể chạy.

Sau khi vào trong ngoại thành, máy bay không người lái tuần tra trên không trung biến mất, cánh xe cũng thật mau cất cánh.

Tô Tuyền dựa vào bên cửa xe, nhìn bầu trời bên ngoài có mấy chục chiếc xe bay lên, phía dưới là các tòa chung cư dày đặc đan xen với đường phố cũng nhanh chóng thu nhỏ.

Các đồng đội đều ngồi trong xe từ sớm.

“Xin chào a~, tôi là Jenny.”

Một người con gái mắt xanh tóc vàng vô cùng nhiệt tình, thân thiện chào hỏi cô.

Một người khác dựa vào thành xe ngủ gà ngủ gật.

Cô gái mắt vàng tóc nâu dài ngang hông nghe vậy mới lười nhác mở mắt ra, đánh giá người mới lên xe Tô Tuyền.

“Kha Kha.”

“Xin chào.”

Tô Tuyền nhận thấy đối phương có đôi mắt màu vàng mật ong, con ngươi đen nhánh hình thoi tựa như động vật họ mèo giảo hoạt.

“Aaron.”

Người đồng đội thứ ba vội vàng chào hỏi, rồi xem quang não.

Hắn có mái tóc xoăn màu vàng sẫm, phía sau cột đuôi ngựa, bên má xăm hình hoa hồng đen giương nanh múa vuốt.

Tô Tuyền: “Chào mọi người.”

Cô không biểu hiện ra mình là người mới nghe nói như vậy dễ bị khấu trừ tiền thù lao. Bởi vì người ta cho rằng người mới cái gì cũng không hiểu.

Bởi thế cô không nói gì thêm.

Xe chạy hơn hai giờ, tài xế mới hạ thấp độ cao xuống, dừng ở phía trên rừng rậm đen nhánh.

Tô Tuyền trơ mắt nhìn đồng đội vèo vèo nhảy xuống.

Cô ngó đầu nhìn, phát hiện nơi này cách mặt đất với khoảng độ cao của tòa nhà ba tầng.

Tô Tuyền: “……”

Tô Tuyền nói nhỏ với tài xế hạ thấp xuống một chút.

Tài xế nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, “Này, vẫn cao sao?”

Sau đó cô cố mà làm theo.

Cô cắn răng nhảy xuống, nắm lấy dây leo trên cây, loạng choạng ngã xuống, cuối cùng không nắm chắc liền ngã xuống lớp cỏ từ nơi cao ba bốn mét.

May mắn không ngã gãy xương sống, chỉ là trên lưng vẫn còn đau rát, cô dựa vào mặt nạ hô hấp che đậy, nhe răng trợn mắt mà bò dậy.