Chương 11: Cô Rõ Ràng Muốn Cướp Bóc Của Hắn! (1)

Quỹ đạo Ai Khắc La.

Một phi thuyền cỡ trung đang bay giữa vũ trụ.

Dung Súc ngồi ở phòng nghỉ trong phi thuyền.

Cửa khoang tự động mở ra, có người bước vào.

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện.”

Người đàn ông mặt mày nghiêm trọng nói: “Không liên lạc được với Lý Nhị.”

Vốn dĩ Dung Súc đang cùng em gái gọi video, nghe vậy sửng sốt, sau đó liền tức giận, “Cái gì?”

“Đã qua mấy tiếng nhưng không thấy hồi âm.”

Người đàn ông do dự một chút, “Hiện tại không rõ tình huống bên kia thế nào, nhưng Lý Nhị đã từng ở hành tinh số 233 trong một khoảng thời gian, kẻ thù cũng không ít, hơn nữa nếu hắn bị truy nã, đi đến đâu cũng có người truy gϊếŧ hắn.”

“Này mẹ nó còn cần ngươi nói sao?”

Dung Súc cả giận nói, “Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ là cái tiện dân kia gϊếŧ chết hắn?”

Người đàn ông nọ tức khắc im lặng như ve sầu mùa đông.

Lý Nhị là sát thủ mà bọn họ liên hệ, hắn không phải là người Dung gia, nhưng hai bên từng hợp tác qua vài lần cũng rất thuận lợi.

Bởi vì gần đây Lý Nhị ở hành tinh số 233, Dung Súc dứt khoát cho hắn ở không cảng chờ, gϊếŧ chết đứa con gái từ Hoang Tinh chạy tới.

Dung Súc: “Sau khi hắn nhận nhiệm vụ có gửi tin tức cho mày không?”

Người nọ lắc đầu, “Không có.”

Vậy nên Lý Nhị còn sống hay đã chết? Rốt cuộc có gϊếŧ chết mục tiêu nhiệm vụ hay không?!

Đương nhiên, cũng có thể là Lý Nhị gϊếŧ chết mục tiêu nhiệm vụ nhưng chưa kịp nói cho bọn họ đã chết bởi vì bại lộ thân phận và vị trí của mình.

Hắn có rất nhiều kẻ thù, tất cả đều là dị năng giả, loại chuyện này cũng có khả năng xảy ra.

Nhưng nếu hắn còn chưa động thủ đã chết thì sao?

Có phải con bé kia may mắn tránh được một kiếp hay không?

“Bỏ đi.”

Dung Súc nhắm mắt, nhìn về phía video hình ảnh của em gái, “Em vẫn chưa tìm thấy Hàn Dự?”

“Không có.”

Dung Nhân đang ở trong phi thuyền của không cảng Hoang Tinh, nghe vậy lắc đầu, “Vừa mới có một chiếc phi thuyền hạ xuống, hình như là thuyền đến từ Canaan ”

Dung Súc cười lạnh một tiếng.

Bọn họ đều là công dân Liên Bang, từ nhỏ lớn lên ở tinh vực Liên Bang, đối với quốc gia tách khỏi Liên Bang ít nhiều có điểm chướng mắt.

“Bọn họ đến làm gì?”

“Chờ chút.”

Dung Nhân cũng không rõ lắm, kêu mấy thuộc hạ tới dò hỏi, còn chưa nói hai câu, bỗng nhiên nhận được tin tức kỳ quái.

“Cái gì? Bọn họ vừa đến nơi ở của con bé kia?”

Ả vẫn luôn tìm kiếm Hàn Dự, bởi vậy cũng cho người giám sát căn nhà kia, “Vì sao không sớm cho tôi biết?”

Dung Nhân đứng dậy đến gần cửa sổ, vừa vặn trông thấy bên ngoài không cảng, một con thuyền bay lên.

Đám nguời ra vào vội vàng, hiện tại đã rời đi.

“Anh.”

Dung Nhân có chút rối rắm mà nói, “Bọn họ đi đến phòng ở của con bé kia dạo xung quanh một vòng liền rời đi, cũng không đến không cảng theo dõi.”

Bọn họ tới làm gì?

Cũng là vì Hàn Dự?

Nhưng vì sao lại rời đi nhanh như vậy?

Dung Súc khẽ nhíu mày, “Bọn họ trông như thế nào?”

Dung Nhân xoay người hỏi thuộc hạ, biết được đều là tóc đen da trắng, lông mày cao, đôi mắt sâu, mắt màu đen.

“Đã biết.”

Dung Súc tức khắc hiểu rõ, “Con bé ở Ám Tinh cũng trông giống vậy hẳn là tư sinh nữ nhà bọn họ, hoặc chính là có di sản để lại cần đến con bé đó, thân thích mới chạy đến tìm người.”

Hắn cũng xuất thân thế gia, tự nhiên biết các chuyện xưa có thể xảy ra.

Dung Nhân gật đầu, “Đúng rồi, hiện tại Hàn Dự hẳn là đã khôi phục, em có phải cũng nên rời đi ”

“Thôi, em đi tìm hai ngày nữa, thực sự không thấy liền về, nhớ rõ quay nhiều video với chụp ảnh, về sau nhìn thấy Hàn Dự, nói với hắn là em đã từng đi tìm hắn rất lâu.”

Dung Súc có chút không cam lòng mà nói, tiếp theo nhìn về phía thuộc hạ bên cạnh: “Lên Ám võng treo giải thưởng đầu con bé kia.”

“?”

Trong video Dung Nhân có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái, “Vì sao vậy? Nếu không tìm thấy Hàn Dự, con bé kia sống hay chết có liên quan gì?”

“Em không hiểu.”

Dung Súc không kiên nhẫn mà phất tay, “Nếu những người đó là thân thích cô ta, chắc hẳn cô ta cũng có thân phận đứng đắn, về sau cùng Hàn Dự gặp lại, Hàn Dự sẽ chỉ đem chỗ tốt cho cô ta, hoặc gia tộc sau lưng cô ta.”

“Anh muốn nói, nếu cô ta đã chết ”

Dung Nhân có chút do dự, “Cho dù em không tìm được Hàn Dự, nhưng dựa vào việc em đi tìm hắn, hắn cũng sẽ báo đáp chúng ta? Nhưng nếu con bé kia còn sống, so sánh lên, việc làm của chúng ta không tính là gì?”

Dung Súc gật đầu, “Mặt khác, trong tay Hàn Dự có một số lượng lớn Tủy Thạch, nói không chừng sẽ chia một ít cho cô ta, em đừng quên cô ta mang theo chiếc xe vào phi thuyền.”

“Đám thân thích của cô ta nếu không điều tra, chỉ sợ là cảm thấy xem camera cũng không nhận ra, nếu bọn họ đi đến Ám Tinh tìm hiểu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ tìm được cô ta.”

Hơn nữa nếu là thân thích của cô ta, còn tự tới tìm người, chứng tỏ cô ta cũng không xuất thân trong đại gia tộc.

Nếu thật là gia tộc hiển hách, sao có thể để thiếu gia tiểu thư nhà mình đích thân đến? Phái vài người tới là được rồi.

Dung Súc nghĩ như vậy, cũng không xem nhẹ tình huống của anh em bọn họ, nhưng chuyện này tương đối đặc thù, huống chi bọn họ không sánh bằng những người hào môn chân chính.

Hắn dừng một chút, “Ám Tinh không có bao người nhận biết Tủy Thạch, nhớ rõ cho cô ta toàn thây, đem thi thể cùng xe giao cho chúng ta.”

“Vâng, thiếu gia.”

Thuộc hạ bên cạnh cung kính cúi đầu, “Xếp hạng bao nhiêu sao ạ?”

Treo giải thưởng ở Ám võng khác với truy nã của Chính phủ Liên Bang.

Chính phủ Liên Bang muốn bắt giữ hoặc gϊếŧ chết tội phạm truy nã, thông thường đều là tội ác tày trời, hoặc ít nhất là từng có hành vi trái pháp luật.

Còn treo giải thưởng Ám võng là tư nhân, chỉ cần bạn thấy không vừa mắt, bất luận người đó là ai, đều có thể bị treo lên.

Tại danh sách treo giải thưởng Ám võng, thậm chí có thể nhìn thấy tên và hình ảnh ba chiều của một số quốc vương cùng tên quan chấp chính.

Chế độ treo giải thưởng của Ám võng là dựa theo năng lực mạnh yếu của đối tượng rồi phân theo số sao mới treo thưởng.

Cấp sao cùng tiền thưởng không có mối liên quan gì đến nhau, rốt cuộc mức tiền thưởng chỉ là xem cố chủ treo nhiều hay ít.

Dù đối tượng bị treo thưởng cùng số sao, nhưng có chút người bị treo giải thưởng một vạn tinh nguyên, có người lại bị treo một ngàn vạn tinh nguyên.

“Viết như thế nào? Cô ta không phải dị năng giả, cũng đáng treo giải thưởng một sao sao? Đương nhiên là không sao.”

“Tiền thưởng bao nhiêu ạ?”

“50 vạn!”

……

Ám Tinh.

Trong nội thành.

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Tô Tuyền và ân nhân cứu mạng đường ai nấy đi.

Cô bán đi đồ vật cướp được từ thi thể, tài sản lại nhiều thêm 3000 tinh nguyên, một đêm phất lên.

Sau đó cô tìm một khách sạn cao cấp với lối trang trí xa hoa và ngủ một giấc đến tận tối hôm sau mới coi như điều chỉnh trạng thái.

Cô thanh thần khí sảng mà bỏ dậy, lên mạng mua vài bộ quần áo mới, gọi một bữa tối tương đối phong phú, vừa ăn vừa xem quảng cáo thuê nhà.

Nhìn mấy chục tin tức đều không quá vừa lòng.

Hoặc là giá quá cao, hoặc là vị trí không tốt, hoặc là quá mức rẻ, nghe có vẻ như đang lừa người vào tròng.

“…….”

Cô đóng giao diện.

Tô Tuyền ngồi ở trên giường bắt đầu thực nghiệm năng lực chính mình.

Sau khi ngủ cả một đêm, thể lực hoàn toàn khôi phục.

Cảm giác suy yếu đã không còn.

Tâm niệm vừa động, cánh tay liền hiện ra quang điện màu lam lóng lánh, tia lửa xẹt qua nhau mà nổ vang.

Cô có thể cảm giác được lực lượng thân thể đang nhanh chóng tiêu hao để duy trì điện quang tồn tại.

Tô Tuyền ngừng phát động dị năng, lặp lại thêm lần nữa, sau khi xác nhận mình có thể tùy thời sử dụng dị năng cầm lấy dao, chuẩn bị thử năng lực chữa trị.

Cô tạo một vết thương nông trên tay có thể nhìn thấy máu, sau đó cố gắng phát động năng lực của mình.

Thất bại.

Thời điểm sử dụng dị năng khác, tựa hồ chỉ cần điều khiển bằng ý niệm là có thể thành công.

Hiện tại, bất luận cô thử thế nào đều không có phản hồi.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì cô cũng không nhìn thấy quá trình người kia phát động dị năng?

Người nọ chạm qua bả vai của cô.

Chờ cô nhận ra thì vết thương đã khép lại rồi.

Không đúng a.

Cô cũng không có “nhìn” quá trình sát thủ phóng thích dị năng của sát thủ, chỉ nói chuyện liền trúng chiêu.

Nhưng chính mình vì cái gì có thể phục chế thành công?

Vậy vì sao không thể phục chế dị năng chữa trị?

Tô Tuyền cũng biết không thể quá tham lam, nhưng dị năng chữa trị quá đặc biệt, cô có chút luyến tiếc.

Nhưng mà cuối cùng không có manh mối, nếu mở miệng dò hỏi người sử dụng dị năng này, lại sợ làm đối phương hoài nghi. Rốt cuộc tên kia không dễ lừa gạt.

Đành tạm thời bỏ qua một bên.

Sau khi lên mạng mua quần áo, cô trang điểm một chút, đi xuống quán cà phê ở tầng một khách sạn, tìm người nói chuyện phiếm, bắt đầu thực hành dị năng của tên sát thủ.

Mười phút sau, cô thôi miên thành công người đầu tiên.

Quá trình không quá khó khăn.

Bọn họ vẫn luôn nói chuyện, Tô Tuyền vừa bịa chuyện, vừa không ngừng lặp lại ý nghĩ “làm hắn ngủ” trong đầu.

Qua một lát, người nọ bỗng hơi buồn ngủ, ngáp mấy cái, tỏ vẻ tối qua ngủ không tốt, hiện tại phải về phòng ngủ bù.

Người nọ loạng choạng đứng dậy, mới vừa đến cửa quán cà phê liền ngã trên người người phục vụ, trực tiếp ngủ.

Sau đó được đưa về phòng.

Tô Tuyền ngồi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, vẫn là cái cảm giác tiêu hao thể lực.

Cô muốn giữ một ít thể lực, không dám lạm dụng dị năng, chuẩn bị rời khỏi.

“?”

Tô Tuyền phát hiện có người đang nhìn mình.

Người nọ dựa vào quầy bar, nhìn chằm chằm vào mặt cô, xem đi xem lại quang não, như là xác nhận cái gì.

Không quá thích hợp.

Ánh mắt Tô Tuyền bâng quơ đảo qua đối phương, làm bộ vẫn chưa phát hiện ra dị thường.

Một lát sau, cô giả vờ đi ra ngoài, dựa vào ảnh phản chiếu qua tủ kính, quả nhiên nhìn thấy người nọ đi theo.

Một phút sau, Tô Tuyền đi vào toilet cuối hành lang.

Người nọ tạm dừng một chút, nhìn xung quanh, sau đó đẩy cửa đi vào.

Quang điện trắng xanh xẹt ngang mà đến.

Trong không khí tức khắc tràn ngập mùi cháy khét.

Trong nháy mắt, toàn thân người nọ cứng đờ không thể cử động, cây súng trong tay rơi xuống mặt đất.

“…..”

Tô Tuyền lấy đao rung đâm vào cổ hắn.

Máu tươi cùng thịt nát lần lượt tuôn ra.

Kéo thi thể vào trong góc, lấy quang não đối phương, Tô Tuyền vội vàng rửa mặt, liền xoay người rời.

Vừa mới tiêu hao quá nhiều, hai chân cô có chút mềm nhũn, vài lần đi đường suýt nữa té ngã.

Nhưng so với thời điểm gặp phải tên sát thủ ngày hôm qua thì tốt hơn một chút.

Giờ khắc này, cô không biết có nên cảm thấy may mắn chính mình ở Ám Tinh hay không.

Nếu không ở Ám Tinh, cô sẽ phải lo lắng mình bởi vì gϊếŧ người mà ngồi tù, nhưng ở Ám Tinh, trừ phi người chết có thân phận cao quý, nếu không đa số đều không có vấn đề gì.