3. Về nón xanh (2)
Bạn gái của Ngôn Diệp là một mỹ nữ chân dài, họa kỹ cũng từng được Đỗ lão thật tâm khen ngợi, sau khi tham quan một vòng Mộc Dao cũng thu hoạch được rất nhiều.
Ba người đều quen biết nhau nên đêm đó cùng ăn bữa cơm, chuyện làm cô ngạc nhiên chính là lúc chuẩn bị rời khỏi tiệm cơm, vợ chồng son bọn họ tự mình đưa thiệp mời kết hôn cho cô, Mộc Dao chân thành chúc phúc, sau đó mọi người tan tiệc.
Khi cô mỏi mệt trở lại khách sạn thì đã hơn 10 giờ tối, cô gọi một bình rượu vang đỏ, vừa vào phòng liền tùy ý tháo giày cao gót và chiếc áo choàng dài đến đầu gối của mình vứt ra sàn.
Cô rửa mặt ra, nhìn hai ly rượu vang đỏ trên bàn mà sửng sốt, xem lại thì thấy giày đã được bày biện chỉnh tề, áo khoác cũng đã được treo lên giá, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ một lát, cô liền nhịn xuống, nhưng cô không uống ly rượu đã được người phục vụ bày biện kia mà cẩn thận đi vào phòng trong.
Tâm còn nghi vấn nên đương nhiên liền tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, cô mẫn cảm nhận thấy khi cô đẩy cửa vào, mành tua dài sát đất chỗ cửa sổ lay động hai cái, nếu là bình thường khẳng định cô sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Mộc Dao làm bộ hồn nhiên không biết, vừa đi về phía mép giường vừa cầm di động bấm dãy số của Quý Hiên Lâm, khi cuộc gọi sắp chuyển sang chế độ chờ thì phía sau liền ập đến một cổ sức mạnh, cô lập tức phòng bị mà nắm khăn trải giường vung về phía người kia, nhân lúc đối phương luống cuống tay chân, cô dùng một cái động tác quăng qua đầu mà quăng ngã đối phương lên giường.
Cô dùng dây thừng buộc chặt hai tay của hắn, dùng một tấm khăn trải giường mỏng bện thành dây thừng trói chặt hắn, sau đó lại lật ra một góc khăn trải giường trên mặt cái người không giãy giụa, cũng không phản kháng kia.
Mộc Dao cười: "Quả nhiên là anh, khách sạn năm sao của Quý Thị ở ngay bên cạnh, hẳn là người ở đây sẽ không nghe anh chỉ huy đúng không, anh vào bằng cách nào?" Vì để anh không nắm được hành trình của mình mà cô còn cố ý không vào khách sạn nhà mình ở.
Giám đốc Quý tỏ vẻ, muốn vào còn không dễ ư? Anh lạnh mặt đến quầy lễ tân, đập danh thϊếp lên bàn, lạnh giọng hỏi "Các người đã thấy tôi trên TV bao giờ chưa?", đợi đối phương gật đầu, anh lại cao lãnh hỏi "Biết phu nhân của tôi là ai không? ", như vậy liền xong, quả thực dễ đến không thể lại dễ hơn.
Nhưng mà Quý Hiên Lâm cũng không dám nói những chuyện này trước mặt cô, anh nhìn trần nhà, mặt đầy vô tội: "Đại khái là do anh hợp mắt duyên của bọn họ."
Anh không nói thì Mộc Dao cũng có thể đoán ra đại khái, vạn ác nhà tư bản quả nhiên là đặc quyền của giám đốc.
Cô kéo cà vạt anh, nhìn anh ăn đau mà nheo lại đôi mắt, hỏi: "Sao, giám đốc của Quý Thị đều rảnh rỗi giống anh vậy à? Hửm?"
Mặt anh đầy bất đắc dĩ, như thể thật sự đang bị người bức bách: "Có bận cỡ nào thì cũng phải bớt chút thời giờ để sinh con chứ em, hai vị mẫu hậu đều đã hạ ý chỉ rồi, năm nay phải sinh cho bọn họ một Tiểu Quý."
Nói đến cái này Mộc Dao cũng cảm thấy đau đầu, kết hôn hai năm, hai bà mẹ cứ ba ngày hai bữa là lại thúc giục bọn họ sinh con, công lực đó quả thực còn đáng sợ hơn so với Đường Tăng lẩm bẩm.
Dù sao sớm muộn gì cũng đều phải sinh, Mộc Dao như suy tư cái gì cúi đầu xem Quý Hiên Lâm đang lo sợ bất an dưới thân mình, anh vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát nhưng không ngờ cô thật sự trói rất chặt, dù có làm thế nào cũng đều phí công.
Anh nuốt nuốt nước miếng, nhắc nhở người đang đè nặng trên người mình kia: "Dao Dao?"
Cô đáp một tiếng theo bản năng: "Dạ?"
Sau đó Mộc Dao mới hồi phục tinh thần lại, dùng ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm anh lên, má lúm đồng tiền trên mặt chậm rãi nở rộ, cô ghé sát vào môi anh, ánh mắt mị hoặc: "Thật sự muốn sinh em bé?"
"Đương...... Ách!"
Gốc rễ bên dưới của anh chợt bị người cầm, Quý Hiên Lâm giương mắt nhìn vợ yêu nhà mình, cô cũng đang cười tủm tỉm nhìn lại anh, thấy anh nhìn cô, bỗng nhiên cô gợi lên một cười xấu xa làm người say mê, thiên sứ thanh thuần lập tức hóa thân thành yêu tinh vũ mị.
Đồ vật dưới tay cô đã hoàn toàn thức tỉnh, Mộc Dao dùng hai ba động tác liền cởi ra dây thắt lưng của anh, tay phải lật một cái, linh hoạt duỗi vào nắm lấy cán gậy đang nóng hổi.
Cô dụ dỗ nói: "Gọi một tiếng chị nghe một chút, làm em cao hứng thì không chừng đêm nay sẽ mời anh ăn một bữa tiệc lớn đó nha ~"
Những lời này thật làm người động tâm, âm cuối bị cô kéo dài cũng rất khiến người phải suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng mà! Từ nhỏ đến lớn giám đốc Quý ở trước mặt cô đều tự cho là mình lớn tuổi hơn, tiếng chị kia...... gọi ra miệng quá cảm thấy thẹn, cho nên anh ngậm chặt miệng.
Không gọi đúng không? Ý cười của cô càng sâu, tay trái miêu tả mày rậm mắt to của anh, đến chiếc mũi cao của anh rồi lại đến đôi môi bị anh mím thành một đường thẳng, cô hôn qua từng chỗ, tay phải phối hợp vuốt ve cán gậy lên xuống, khi anh dần dần trầm mê thì tay phải bỗng nhiên di chuyển lên trên, ngón cái hung hăng nhấn một cái vào lỗ nhỏ trên đầu nấm.
Anh lập tức trợn mắt lên, bị kí©h thí©ɧ đến cong nửa người trên, nhưng hai mảnh môi mỏng mê người vẫn mím chặt.
Vẫn không chịu thua? Mộc Dao kéo áo sơ mi của anh ra, tay trái chuyển qua ngực anh nhẹ nhàng vân vê viên đậu, cô cúi đầu xuống, từng chút một hôn lên yết hầu anh, hai cánh tay đột nhiên đồng thời dùng lực.
Ngứa, thoải mái, lại khó chịu, khi một lần nữa bị cô dùng sức đè lại, anh chịu đựng không được kí©h thí©ɧ mà vâng theo khát vọng mở miêng: "A...... chị!"
Mộc Dao vừa lòng dừng tay, liền thấy anh hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nửa người trên nằm lại xuống giường, anh thở hổn hển, đôi mắt dị thường sáng ngời nhìn cô, cổ họng trở nên gợi cảm đến cực điểm: "Chị ơi ~ thả anh ra đi ra, để anh tới hầu hạ chị, được không chị ~"
...... Vừa rồi không phải còn rất trinh tiết liệt phu sao? Giám đốc Quý đây là...... thả bay chính mình?
Mộc Dao thấy vậy liền kiên quyết từ chối anh: "Không được! Ai bảo anh tự tiện xông vào Bàn Ti Động của em, đêm nay em sẽ không thả anh ra."
Rõ ràng là một câu nói đùa nhưng Quý Hiên Lâm lại hiểu sai, còn tưởng rằng cô khıêυ khí©h bằng ngôn ngữ.
Mắt anh sáng quắc, nóng bỏng nhìn cô: "Không sao cả chị ơi, chỉ cần có thể để anh tiến vào Bàn Ti Động của chị thì chị muốn trói bao lâu cứ trói bấy lâu!"
Mộc Dao: "......"
Thấy cô không đáp lại, anh thông minh nhắm ngay bộ vị bên dưới của hai người, cách quần áo ma xát chỗ mềm mại của cô, vừa cọ xát vừa điềm đạm đáng yêu nhìn cô.
"Ách...... chị ơi...... Tê, mau cho anh tiến vào Bàn Ti Động của chị đi."
"...... Câm miệng."
Anh im tiếng, trực tiếp ghé sát vào hôn cô, ngậm lấy cô, động tác dưới thân cũng không chậm lại, chờ anh tốn rất nhiều thời gian để cố sức lấy lòng cô thì cuối cùng cô cũng chịu cởϊ qυầи áo của hai người, cô nắm lấy cán của anh, làm trò từng chút một nuốt vào ở trước mặt anh.
Đêm nay, trong phòng liên tiếp truyền ra tiếng gọi "Chị ơi", mỗi một tiếng kêu đều có âm điệu bất đồng, có khi là ẩn nhẫn thống khổ, có khi lại là sảng khoái vui sướиɠ.
Hơn một tháng sau, vợ chồng son Quý Mộc cùng nhau đến bệnh viện, kết quả kiểm tra là Mộc Dao có thai, tính ngày thì bảo bối này đúng là kiệt tác đêm hôm đó của hai người ở thành phố H......
Người lớn hai nhà Quý Hà đương nhiên mừng rỡ như điên, ba Hà quen thân với hiệu trưởng trường đại học W, ông nói với hiệu trưởng một tiếng thì Mộc Dao liền bị bức "Giữ chức nghỉ phép", cô cứ như vậy mà trở thành hoàng hậu của cả hai nhà.
Hơn tám tháng sau, con trai của Quý Hiên Lâm được sinh ra, thằng bé nặng ba kí chín, mẹ con đều bình an.