Chương 93: Phiên ngoại Quý Hiên Lâm (2)

2. Về nhẫn kim cương ( phần 2)Kết quả là đêm đó vợ yêu của anh lại chậm chạp không về, điện thoại cũng tắt máy, giám đốc Quý ngồi chờ tới nửa đêm, nhịn không được gọi điện thoại về hai nhà Quý Hà thử một phen, thế mới biết Quý thái thái có một khu nhà cao cấp nhưng không ở mà mấy ngày nay lại vào ở ký túc xá của giáo viên ở trường đại học W.

Không có bà xã để ôm, anh ngủ ở nhà cũng không an ổn, ngày hôm sau đến Quý Thị đi làm cũng luôn tâm thần không yên, vì thế giám đốc Quý hiếm thấy trốn việc để chạy đến đại học W bắt người.

Vừa đến anh liền hỏng mất cả người, bởi vì anh nhìn thấy Quý thái thái đang thân mật mười ngón tay đan vào nhau với một vị mỹ nữ, hai vị mỹ nữ này đi trên sân trường chuyện trò vui vẻ, hấp dẫn một đám người nhìn xem. Giám đốc Quý còn phát hiện, nụ cười trên mặt của vợ yêu mình còn kiều diễm như hoa, người phụ nữ còn lại thì âm thầm dùng ánh mắt "nuông chiều" nhìn vợ yêu của anh.

Càng làm cho anh thêm nghẹt tim chính là mấy nữ sinh từ bên cạnh anh đi qua còn bàn luận về hai người các cô, hơn nữa còn nói bách hợp phải như thế nào mới tốt......

Giám đốc Quý bị phổ cập khoa học bách hợp là cái quỷ gì xong, tâm tình anh rất là vi diệu, đàn ông đoạt vợ với anh thì thôi đi, vì sao đến nữ tính cũng đều muốn đoạt với anh?!

Vào lúc ban đêm, Mộc Dao về đến nhà liền nhận được một món quà "quý giá".

Cô nhìn chằm chằm vào ngón áp út của mình, ở đó có một chiếc nhẫn mới được thay vào, viên kim cương trên đó thiếu chút nữa lóe mù mắt cô.

Mộc Dao quay đầu, hỏi người khởi xướng: "Anh yêu, anh có gì bất mãn với chiếc nhẫn cưới trước kia của chúng ta hả?"

Quý Hiên Lâm ôm cô, thân thể mềm mại nằm trong ngực mình, vẻ mặt anh thỏa mãn, cười nói: "Anh chỉ muốn đổi cho em một cái lớn hơn thôi, sao vậy, xấu hả em?"

Cô đánh rơi móng vuốt không thành thật của anh, trừng anh một cái: "Cái trước cũng đã gây sự chú ý lắm rồi mà cái này ước chừng còn lớn hơn cái trước phân nửa, anh muốn em lên báo vì bị cướp đúng không?"

Anh ôm cô ngồi xuống sô pha, bàn tay to tiếp tục sờ lên một khối mềm mại mà anh yêu tha thiết, giọng điệu bất mãn: "Em biết nhu đạo mà, hơn nữa nếu không đổi cái lớn hơn thì sẽ có người nhìn không thấy trên tay em có nhẫn cưới."

Mộc Dao lại đánh tay anh: "So với nhẫn...... em càng muốn đổi anh hơn."

"Xem ra em không thích kiểu dáng này, không sao cả, ngày mai anh sẽ cho người đưa một đám lớn hơn nữa lại đây cho em chọn."

Tay anh bám riết không tha mà di chuyển khắp người cô, mấy ngày không thấy, anh rất muốn cô, tiểu Hiên Lâm cũng rất muốn cô......

Mộc Dao chỉ giãy giụa một hồi liền mặc anh, thấy cô nhận lời cầu hoan của mình anh liền vui sướиɠ cởi bỏ áo ngoài của hai người, cơn mưa hôn rơi đầy người cô, cuối cùng dừng lại trên hai vυ" đang đứng thẳng, anh thay phiên ngậm lấy hai hạt châu kia.

Cô hưởng thụ sự âu yếm của anh, khi anh tách hai chân cô ra chuẩn bị tới một phát trên sô pha thì Mộc Dao đè lại cổ tay anh, ngăn trở động tác tiếp theo của anh.

Cô nhìn anh đang mê ly, khẽ mỉm cười: "Anh yêu, khả năng là anh bận quá mà quên rồi, hôm nay là kỳ nghỉ lễ của em."

"......"

Mộc Dao đẩy Quý Hiên Lâm đang sắc mặt cứng đờ ra, thong thả mặc vào quần áo, vừa mặc còn vừa dùng bàn chân ngọc tuyết của mình ấn vào một cái nhô lên trước ngực anh, dịu dàng nói: "Hiên Lâm, em biết gần đây anh bận đến nỗi không rảnh về nhà cho nên em quyết định dọn đến ký túc xá ở vài ngày."

"...... Bây giờ anh hết bận rồi."

"Không, anh bận." Cô cười nhạt, vỗ nhẹ gương mặt đang vươn tới của anh: "Không cần lo cho em, các đồng sự của em đều rất dễ ở chung, cũng rất chăm sóc em."

Anh sợ là sợ bọn họ chăm sóc em quá đáng đó! Quý Hiên Lâm xụ mặt: "Không - được!"

Mộc Dao mặc xong quần áo, thu cười, từ trên cao nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng: "Người đi đêm không về ngủ năm ngày không có tư cách nói hai chữ này, anh cũng nếm thử mùi vị một mình trong khuê phòng năm ngày đi."

"............"

Cuối cùng, giám đốc Quý lõα ɭồ toàn thân - sống không còn gì luyến tiếc đi vào phòng tắm, trong lúc xối nước lạnh anh âm thầm thề, sau này cho dù bận thế nào cũng đều phải về nhà! Cho dù là tăng ca nửa đêm đến nỗi bò ra sàn thì cũng phải bò về!