Đại học năm thứ hai, ba Quý bắt đầu dắt Quý Hiên Lâm theo bên người, ở Quý Thị cầm tay dạy cậu cách làm ăn, dạy cậu cách xử lý nhân tình, còn dạy cậu cách ứng đối với những cáo già đầy kinh nghiệm trên thương trường.
Cuối tuần của cậu bị ba Quý chiếm dụng nên không thể không giảm bớt số lần tới tìm cô, mỗi lần đều ở trong điện thoại oán giận nơi này mệt nơi đó đau với cô, Mộc Dao cũng ở trong điện thoại dịu dàng an ủi cậu, mỗi lần đều dỗ đến độ làm cậu muốn lập tức phi thân tới gặp cô.
Bởi vì mỗi người đều bận rộn cho nên sinh nhật mười chín tuổi của bọn họ cũng đều không thể ở bên nhau, sinh nhật hai mươi tuổi cũng thế.
Đại học năm thứ ba, ở lầu hai mươi sáu của Quý Thị, Quý Hiên Lâm thành công có được văn phòng của mình, nội quy của Quý Thị rất nghiêm khắc, cho dù là con trai chủ tịch thì nếu không có năng lực cũng không thể dựa vào quan hệ mà cắm rễ ở lầu hai mươi sáu.
Quý Hiên Lâm được công nhận, trong lòng vui vẻ vô cùng, ngày đầu tiên dọn vào lầu hai mươi sáu cậu liền treo một bức tranh sơn thủy vào văn phòng mình, nháy mắt cấp độ liền bay lên một bậc.
Ba Quý nhìn thấy, tán dương: "Gọt giũa tinh tế, đầu bút có nhu có cương, đường cong nước chảy mây trôi, sông núi trong bức họa có khí thế bàng bạc, làm người hãm sâu trong đó. Không tồi, bức tranh này xuất xứ từ tay của vị đại sư nào vậy?"
Quý Hiên Lâm nháy mắt đã quên trong văn phòng của lão cha mình có treo một bức tranh giá trị thiên kim của danh gia, cậu chỉ vào con dấu màu hồng trên bức họa, mặt mang kiêu ngạo nói: "Con dâu của ba họa."
Đương nhiên từ sớm thì ba Quý đã thấy được dấu ấn kia, ông cười cười, nói: "Lúc stress nhìn nó cũng có thể giảm bớt, bảo Dao Dao cũng họa cho ba một bức đi."
Quý Hiên Lâm vui rạo rực gật đầu, cười đến thấy răng không thấy mắt, vươn ba ngón tay quơ quơ trước mặt ba mình.
Tên nhóc thúi này...... ba Quý bật cười, quay đầu liền bảo thư kí gửi ba mươi vạn cho cậu.
Một tuần sau, trong văn phòng của ba Quý có thêm một bức họa, Quý Hiên Lâm cũng rất tinh ranh, chờ lão ba của mình treo bức họa lên mới chuyển tiền cho bạn gái nhà mình.
Mộc Dao thế mới biết thằng nhãi ranh này thu tiền của ba Quý, cô lập tức chuyển tiền về lại tài khoản của cha chồng tương lai, còn gọi điện thoại cho ba Quý, không phải cô khách khí, cũng không phải cô làm ra vẻ, này chỉ là lễ phép mà một tiểu bối nên có.
Ba Quý ở đầu dây điện thoại bên kia thân thiết hòa ái nói: "Đều là người trong nhà, con cầm đi."
Cúp điện thoại, cô lại lần nữa nhận được tin tức chuyển tiền, vòng đi vòng lại, số tiền này vẫn về tay cô.
Lại sau đó nữa, Quý Hiên Lâm gọi điện thoại cho cô nói những người đến tìm bọn họ làm ăn thấy bức họa này đều cảm thấy hứng thú tỏ vẻ muốn ra giá cao mua bức họa mới của cô.
Quý Hiên Lâm lòng đầy căm phẫn nói: "Tức chết anh, những người đó vậy mà muốn dùng phương thức này để nịnh bợ, quả thực chính là vũ nhục nghệ thuật, vũ nhục tác phẩm của em, vũ nhục bạn gái của anh!"
"Em biết không, có một ông già thấy được bức họa của em, ông ta nói rất thích, lúc gần đi còn da mặt dày nói muốn mang nó đi, vậy mà ba anh cũng không ngăn cản!"
Nói xong lời cuối cùng, Quý Hiên Lâm tức giận đến giọng nói cũng đều thay đổi.
Mộc Dao thở dài, hiện tại tuy Quý Thị rất cường đại nhưng còn không đạt được trình độ như khi Quý Hiên Lâm đưa nó lên đứng đầu thành phố W trong nguyên kịch tình.
"Hiên Lâm." Cô gọi anh, tuy rằng biết anh bất bình thay mình nhưng vẫn ân cần nói: "Không thể trách chú Quý được, khi người khác có chuyện cầu anh thì họ sẽ ra giá cao mua lại bức họa của em để làm anh vui lòng. Nhưng khi anh có chuyện cầu người khác thì...... Một bức họa mà thôi, có đi thì mới có đến."
Trong chuyện làm ăn không thể thiếu chuyện gặp dịp thì chơi, muốn có được bản lĩnh có thể cự tuyệt mọi người, trừ phi ―― đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Quý Hiên Lâm ngây ngẩn cả người, bị điểm thông, từ đây trừ bỏ việc nhớ cô ra, tất cả tinh lực của mình cậu đều dùng để công tác.
Sinh nhật hai mươi mốt tuổi của bọn họ đến, hai người vẫn không thể ở chung một thành phố như cũ, bởi vì cuối cùng ông ngoại Đỗ cũng đã công nhân họa kỹ của Mộc Dao, ông bắt đầu mang theo cô đi lại trong giới.
Bọn họ bắt đầu xuất hiện ở các buổi triển lãm tranh lớn, Đỗ lão mang cô đi xem việc đời không chỉ đơn thuần là quốc hoạ, cũng không chỉ là quốc nội, mà ông mang theo cô đi làm quen với mọi người, thưởng họa, bình họa,...
Dần dần, cơ hồ người trong giới đều đã biết Đỗ lão có người kế tục, tên của Mộc Dao dần dần nổi tiếng trong giới.
Chuyện làm người cảm thấy khó được chính là, dù cô bị người quen cũ của bọn họ là Đỗ lão tự tay dạy dỗ nhiều năm nhưng phong cách vẫn không chịu ảnh hưởng của ông mà ngược lại còn phất riêng một ngọn cờ, đây chỉ có thể nói...... người nhà họ Đỗ ở trên phương diện này đều rất có thiên phú.
Lúc bận rộn thời gian luôn trôi qua rất nhanh, bất chợt đã tới gần ngày tốt nghiệp, Mộc Dao lựa chọn ra ngoài rèn luyện với Đỗ lão.
Đương nhiên Quý Hiên Lâm có chút không vui nhưng mà trải qua năm tháng lắng đọng, hiện tại anh đã thành thục hơn rất nhiều, đã rất ít dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Quý Hiên Lâm không nói, không đại biểu Mộc Dao không biết, cô kéo anh đến một góc không có người.
Cô nói: "Nhà của em ở đây, anh cũng ở đây, em khẳng định mình sẽ thường xuyên trở về, anh đồng ý đi mà ~"
Cô nói một câu liền hôn anh một ngụm.
Quý Hiên Lâm cố ý quay đầu qua một bên không nói lời nào.
Mộc Dao giữ lấy đầu anh bẻ trở về, lại hôn một cái lên bờ môi mềm mại ấm áp của anh, mềm giọng nói: "Chỉ ba năm thôi, được không anh? Anh à?" Anh xoay mặt qua một bên, đầu cô cũng chuyển động theo, nâng đầu, chớp mắt nhìn anh: "Anh?"
Hiếm khi cô vào thế yếu như vậy, Quý Hiên Lâm ôm cô, ôm gắt gao, tuy rằng biết lần này cô ra ngoài là vì tranh thủ cơ hội được dạy học ở đại học W, cũng biết cô làm vậy vì để tương lai bọn họ có thể ở bên nhau lâu dài nhưng trong lòng anh vẫn rất hụt hẫng.
Anh oán giận nói: "Anh đã đợi em bốn năm, em lại còn muốn anh phải nhịn thêm ba năm...... Đi cũng được, nhưng mà trước khi đi em phải nhận lễ vật của anh."
Hả, dễ dỗ như vậy? Mộc Dao có chút ngoài ý muốn, liền thấy anh lấy từ trong túi tiền ra một chiếc hộp nhung nhỏ, vừa mở ra vừa nói: "Nhà anh có một chú chó, mặc dù có rất nhiều khuyết điểm nhưng mà nó biết kiếm tiền nuôi gia đình, càng có thể để em tùy tiện tiêu, bây giờ anh muốn tặng nó cho em."
Lại là cái kịch bản thường thấy này? Mộc Dao bĩu môi: "Cự tuyệt, em không cần một con cẩu độc thân vừa ngốc lại vừa đần."
"Đó là vì em chưa biết chủng loại của nó thôi."
Mộc Dao: "?"
Anh nhìn cô, rất nghiêm túc nói: "Chủng loại của chú chó này có tên là Vạn năm trung khuyển."
"...... Để em suy xét một chút."
"Không." Anh cường ngạnh cầm lấy tay cô, động tác mềm nhẹ đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô: "Em không có cơ hội suy xét."
Mẹ ơi, đây vẫn là ngốc bạch ngọt nhà cô sao?
Đôi mắt Mộc Dao trừng to, anh nhìn vào mắt cô, nhợt nhạt cười, cánh tay ôm lấy eo cô dùng sức thu lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Hai người thở hổn hển tách ra, cô nắm lấy cà vạt của anh dùng sức kéo một cái, hừ giọng nói: "Nói, đến tột cùng anh đã bị ai đoạt xá?"
Quý Hiên Lâm "Tê" một tiếng, thuận theo cúi đầu: "Tối hôm qua...... thức đêm xem một bộ phim thần tượng."
...... Lần đầu tiên cô nghe được có người vì học kịch bản cầu hôn mà đi thức đêm nghiên cứu phim thần tượng.
Ba năm là một khoảng thời gian không dài không ngắn, Mộc Dao bắt đầu rất có tên tuổi trong giới, Quý Hiên Lâm cũng trở thành giám đốc của Quý Thị, ba Quý vừa lòng lui về phía sau màn.
Mẹ Quý và mẹ Hà đều rất hy vọng bọn họ có thể mau chóng kết hôn, đặc biệt là khi Mộc Dao hết vào nam ra bắc mà trở về thành phố W định cư, hơn nữa còn nhận làm giảng viên ngành quốc hoạ ở đại học W, hai bà mẹ càng thêm hy vọng mình có thể sớm ngày bế được cháu.
Hai người mẹ vừa rảnh rỗi vừa có tiền này thậm chí còn mua một hôn phòng xa hoa cho bọn họ, Quý Hiên Lâm biết được chuyện này, đau đầu nói với lão mẹ của mình: "Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng vấn đề này đâu, con đã sớm có thu xếp rồi."
Anh lại quay đầu nhìn về phía mẹ vợ: "Mẹ, mẹ cũng không cần hao tâm tốn sức đâu ạ, mẹ chờ uống ly trà chúng con kính là được rồi."
Nếu mấy năm trước mà anh nói lời này thì khẳng định sẽ bị ba Hà đánh gãy chân, nhưng hiện tại bọn họ đều đã trưởng thành nên hai bà mẹ cũng chỉ cảm thấy vui mừng.
Kỳ thật, Quý Hiên Lâm đã sớm chuẩn bị xong hôn phòng, đồ dùng gia đình cũng đã đặt mua thỏa đáng, tùy thời đều có thể xách giỏ vào ở. Chỉ là một vị chủ nhân còn lại của căn hộ đó vẫn chưa vào kiểm duyệt.
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, Quý Hiên Lâm tâm huyết dâng trào, gọi điện thoại cho thư kí nói hôm nay đừng tới làm phiền anh xong liền trực tiếp lái xe chạy tới đại học W.
Mộc Dao ở đại học W rất được hoan nghênh, trẻ tuổi xinh đẹp, có khí chất lại có thực lực, bất luận là học sinh hay là đồng sự thì đại bộ phận đều rất thích cô.
Thậm chí bọn học sinh còn gọi cô là hoa hậu giảng đường, bởi vì nhan giá trị của hoa hậu giảng đường mấy năm gần đây tất cả đều kém xa cô, sau khi biết được lúc cô học ở học viện mỹ thuật cũng là hoa hậu giảng đường thì cái danh xưng này càng thêm kiên định mà gắn lên đầu cô.
Mộc Dao biết được chuyện này, cười cười, càng thường xuyên cầm nhẫn đính hôn của mình bày ra trước mặt người khác.