Đoạn sau chính là cao trào của nguyên kịch tình, Quý Hiên Lâm không chết, nhưng Quý Thị không còn nữa, cha vợ mà mình tín nhiệm lại là đầu sỏ hại mình cửa nát nhà tan, bạn gái mà mình yêu thương lại thành đồng lõa, Quý Hiên Lâm biết được chân tướng liền hỏng mất.
Chuyện càng khiến cậu không thể chịu được chính là mẹ Quý vì cho rằng con trai cũng đã chết cho nên dưới sự bức bách của Yến Như Hải bà liền nổi điên - cả ngày đều điên điên khùng khùng muốn đi tìm cái chết, khi Quý Hiên Lâm lại lần nữa đứng trước mặt bà thì bà đã không còn nhận ra được cậu.
Quý Hiên Lâm...... hoàn toàn hắc hóa.
Dưới sự trợ giúp của nhà họ Chúc, một lần nữa cậu đoạt lại Quý Thị, sau ba năm ẩn nhẫn giấu tài, Quý Thị không chỉ thu mua được Yến Thị mà cậu còn đem Yến Như Hải bức đến tuyệt lộ, Yến Như Hải không muốn bị bắt vào tù với vị lão đại kia, cuối cùng lựa chọn nhảy lầu tự tử.
Mà Yến Giai Lâm......
Quý Hiên Lâm không biết mạng của mình là bị cô cứu, còn tưởng rằng cô cũng muốn hại chết mình, cậu cho rằng mình phúc lớn mạng lớn được Chúc Thiệu Vũ cứu trở về nên đương nhiên không có khả năng sẽ tha thứ cho cô, vì trả thù, cậu còn làm rất nhiều chuyện xấu xa với cô.
Cuối cùng, khi Yến Giai Lâm thương tâm muốn chết chạy đến nhặt xác cho Yến Như Hải thì lại ngoài ý muốn bị tai nạn xe cộ mà chết.
Sau khi cô chết, Quý Hiên Lâm mới từ trong miệng Tả Lương biết được cô bị buộc phải bỏ thuốc cho hắn, hơn nữa nếu không phải cô trộm thay đổi thuốc thì hắn đã sớm đi đời nhà ma.
Cảm tạ cô ư? A...... Cô đùa bỡn cảm tình của hắn, còn lợi dụng sự tín nhiệm của hắn mà gián tiếp hại chết cha hắn, ba cô còn là người hại hắn cửa nát nhà tan, tất cả thống khổ của hắn đều đến từ chính nhà họ Yến của bọn họ. Nhưng mà hận cô ư? Nếu không phải cô thì hiện tại hắn đã chết, không có cơ hội biết chân tướng, cũng không có cơ hội báo thù rửa hận.
Mặc kệ thế nào thì từ đây Yến Giai Lâm đã để lại một vết thương sâu trong lòng hắn, hắn sẽ xem như nó không tồn tại nhưng vĩnh viễn cũng không xua tan đi được, thậm chí đêm khuya nằm mộng nó còn tùy ý tra tấn hắn, làm hắn khó có thể đi vào giấc ngủ, không được sống yên ổn.
Trở thành người cô đơn, Quý Hiên Lâm trở nên lạnh lẽo tàn nhẫn, cả ngày đều say mê công tác, hắn trở thành nhà giàu số một của thành phố W khi hắn hai mươi bảy tuổi, cũng trong năm đó hắn gặp được một người phụ nữ có thể làm hắn cả đêm vô mộng.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể ngủ yên giấc, Quý Hiên Lâm lập tức bỏ ra một số tiền lớn mướn người phụ nữ kia trở thành bác sĩ tư nhân của mình, khi chậm rãi thích phải cô, hắn bắt đầu cưỡng ép chiếm đoạt cô.
Nữ chính Bạch Mạn Mạn là một bác sĩ thực tập, từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, là một người ngây thơ, sau vài lần được Chúc Thiệu Vũ trợ giúp đã dần dần thích anh, cô vẫn luôn cảm thấy nếu không phải do Quý Hiên Lâm cưỡng chế mà cột cô vào bên cạnh hắn thì hiện tại khẳng định cô đã thành một đôi với Chúc Thiệu Vũ, cho nên mới đầu cô rất chán ghét Quý Hiên Lâm bá đạo.
Tuy rằng Quý Hiên Lâm là một người tàn nhẫn nhưng mà ưu điểm trên người cũng nhiều đếm không xuể, tác giả vung tay trái lên, làm cho hai người bọn họ trở thành một đôi oan gia hoan hỉ, chờ bọn họ ở bên nhau, tác giả lại vung tay phải lên, một bồn cẩu huyết lớn liền hất về phía hai người bọn họ.
Yêu đương được một đoạn thời gian, Quý Hiên Lâm rời thành phố đi công tác hai tháng, chân trước hắn mới vừa đi thì sau lưng Bạch Mạn Mạn liền ngoài ý muốn phát hiện ảnh chụp của Yến Giai Lâm, cô phát hiện...... diện mạo của cô và Yến Giai Lâm có sáu phần tương tự.
Phụ nữ đều rất mẫn cảm, cho dù cô có ngây thơ như thế nào thì lúc này trong lòng cô cũng đã nhận ra chuyện này không bình thường.
Cô tốn một phen công phu mới từ chỗ Tả Lương biết được đủ loại ân oán của Quý Hiên Lâm và Yến Giai Lâm, ở trong lòng Bạch Mạn Mạn đã nhận định Quý Hiên Lâm xem cô thành thế thân.
Lúc này tốt lắm, cừu con bạo phát tính tình, khóc chít chít từ trong nhà Quý Hiên Lâm chạy về bệnh viện, sau đó cô không ngừng trêu chọc bạch nguyệt quang trong lòng mình là Chúc Thiệu Vũ.
Đoạn sau đó là các loại cẩu huyết, Quý Hiên Lâm trở về, biết rõ căn nguyên của chuyện hiểu lầm này, hắn bộc bạch cõi lòng với Bạch Mạn Mạn rằng mình chưa từng xem cô là thế thân nhưng lúc này Bạch Mạn Mạn đã nhặt lên ngọn lửa tình yêu với Chúc Thiệu Vũ, mà Chúc Thiệu Vũ...... cũng dần dần động tâm với một người "ngây thơ đáng yêu" là cô.
Một bên là bạch nguyệt quang ấm áp "trước kia không chiếm được, hiện tại sắp được đến", một bên là người yêu mới bá đạo "chỉ đối với mình đặc biệt, độc sủng mình", Bạch Mạn Mạn lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.
Dần dần, hai cậu cháu có cảm tình cực tốt bắt đầu vì một người phụ nữ mà đối chọi với nhau, lúc này thân thế của Bạch Mạn Mạn cũng dần cởi bỏ bí ẩn, thì ra cô không phải là cô nhi, mà là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của một vị lão đại, lại trải qua một loạt sự kiện cô bị bắt cóc, bị cách ly, bị bỏ thuốc, đều là nam chính Quý Hiên Lâm xung phong đi đầu để cứu cô; cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, Bạch Mạn Mạn cũng theo đó mà giải khai khúc mắc với Quý Hiên Lâm, khi hai người muốn HE thì Bạch Mạn Mạn lại một lần nữa bị đối thủ một mất một còn của cha ruột mình bắt đi.
Quý Hiên Lâm và Chúc Thiệu Vũ cùng tiến đến nghĩ cách cứu viện, ngay khi bọn họ sắp cứu viện thành công thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, trong lúc hỗn loạn, Chúc Thiệu Vũ thay Bạch Mạn Mạn chắn hai phát đạn.
Hai phát, một phát vào tay, làm anh từ nay không thể dùng được dao phẫu thuật, một phát vào cẳng chân phải, tuy rằng bình thường đi lại cũng không dễ nhìn ra dấu hiệu nhưng què chính là què.
Bạch Mạn Mạn vừa đau lòng vừa áy náy, vì thế chủ động ở trước giường không màn ngày đêm mà chăm sóc anh, Quý Hiên Lâm thấy vậy, trầm mặc thật lâu sau đó yên lặng rời khỏi gút mắt giữa ba người.
Nào biết sau khi Quý Hiên Lâm chủ động từ bỏ thì cô mới phát hiện mình đã hoàn toàn yêu anh. Nhưng mà hiện tại đã không còn đường lui, Chúc Thiệu Vũ vì cứu cô nên mới hư hại thân thể cho nên cô tuyệt đối không có khả năng chủ động mở miệng nói rời khỏi anh, vì thế cô chỉ có thể một bên áy náy, một bên tiếp tục thống khổ ở lại bên cạnh Chúc Thiệu Vũ.
Sự khác thường của cô đương nhiên làm Chúc Thiệu Vũ phát hiện, trong lòng anh biết rõ nguyên nhân làm cô liên tiếp thất thố, Chúc Thiệu Vũ cũng cảm thấy hổ thẹn với cháu ngoại trai của mình, nhưng anh cũng yêu Mạn Mạn đến không thể kềm chế...... Anh tham luyến khoảng thời gian cô bầu bạn với mình, cũng cho rằng cô sẽ chậm rãi quên đi, nhưng anh phát hiện, hết thảy đều đã chậm.
Bản thân mình có tàn tật, tuổi lại lớn hơn cô rất nhiều, sau một hồi suy nghĩ, một ngày trước hôn lễ của Chúc Thiệu Vũ và Bạch Mạn Mạn, anh nhịn đau mà để cô rời đi.
Như vậy, nam nữ chính cuối cùng HE.
Xem xong nguyên kịch tình, bị bắt uống một bụng cẩu huyết - rất lâu sau đó Mộc Dao đều không phục hồi tinh thần lại, tuy rằng biết rõ Quý Hiên Lâm của cô không phải là cái người trong nguyên kịch tình kia nhưng cô vẫn là có chút muốn dùng đế giày của mình đập vào mặt tác giả.
Chuyện mà Mộc Dao không nghĩ tới chính là không ngờ Yến Giai Lâm lại chết trong nguyên kịch tình, cho nên đây là nguyên nhân mà lâu như vậy cô mới có thể tiếp thu nguyên kịch tình?
Cô nhịn không được hỏi: "Hệ thống, hiện tại cậu có thể nói cho tôi biết vì sao muộn như vậy cậu mới gửi nguyên kịch tình đến rồi chứ?"
Hệ thống cũng không hề giấu giếm, làm hết phận sự mà giải đáp cho cô.
【 Xin lỗi ký chủ, nhiệm vụ lần này người đọc tuyên bố hai cái chi nhánh nhiệm vụ, một là làm thân thể của Chúc Thiệu Vũ kiện toàn, hai là làm Yến Giai Lâm may mắn thoát nạn. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ không thể chủ động can thiệp vào vấn đề sinh tử của những nhân vật quan trọng trong nguyên kịch tình, nếu không thì "quy tắc" của thế giới này sẽ bị đánh vỡ, như vậy tuyến thời gian của thế giới này vô cùng có khả năng sẽ phát sinh hỗn loạn, vì để ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn nên bổn hệ thống đã làm chậm lại thời gian gửi nguyên kịch tình cho ký chủ. 】
Sau khi nghe xong, Mộc Dao cân nhắc một chút, hỏi nó: "Thật sự không phải bởi vì Quý Hiên Lâm này với Quý Hiên Lâm trong nguyên kịch tình kia khác nhau quá lớn khiến cậu sợ tôi ghét bỏ cậu ta mà không chịu tích cực công lược, cho nên muộn như vậy mới chịu nói cho tôi biết chân tướng đó chứ?"
Hệ thống: 【......】
Sau đó nó không lên tiếng nữa, nhất thời cô cũng đoán không ra là nó thẹn quá thành giận hay là bị cô vạch trần âm mưu nên mới không mở miệng.
Nhưng mà hiện tại Yến Giai Lâm đã đi nước ngoài, trước đó Tả Lương cũng nói muốn xuất ngoại, đến nỗi hai người này có phải đến cùng một nơi hay không vậy thì khó mà nói. Cô đã tận lực làm được cho Yến Giai Lâm lệch khỏi quỹ đạo trong nguyên kịch tình, ở mặt khác cô cũng không thể làm gì nữa.
Nói trở về, Mộc Dao và người nhà họ Yến đều không quá quen thuộc, cô chỉ thấy Yến Như Hải vài lần, không thể trông mặt mà bắt hình dong, mà cho dù có quen thuộc thì ai lại ngờ một người luôn cười ha hả như ba Yến lại là một con rắn độc dễ mang thù lại còn hẹp hòi như vậy.
Hiện tại "con rắn" này không có Yến Giai Lâm có thể tự do ra vào nhà họ Quý như trong nguyên kịch tình, nên cho dù hiện tại trong lòng Yến Như Hải có ghi hận ba Quý thì hắn cũng không dễ dàng hố ông ấy như vậy nữa, dù sao ba Quý cũng đã lăn lộn nhiều năm mà Quý Thị đến nay vẫn sừng sững không ngã, điều này chứng minh ông cũng là một người đàn ông quyết đoán và có thủ đoạn.
Vậy không có gì để lo lắng, người nên lo lắng...... là Quý Hiên Lâm.
Mộc Dao nhìn nam sinh còn đang ở sân phơi, một hồi đứng một hồi ngồi, bắt đầu bực bội bất an, cô lấy di động ra, ngoài ý muốn chính là bên trong có tin nhắn được gửi đến từ cậu.
...... Ồ, thì ra cậu khẩn trương nhìn chằm chằm di động là bởi vì đang đợi cô hồi âm?
Khóe miệng Mộc Dao nhịn không được mà cong lên, nhấn vào số điện thoại của cậu, cô ngẩng đầu đưa tầm mắt đặt lên người cậu, lấy thị lực tốt đẹp của cô, rất dễ dàng liền thấy được phản ứng của Quý Hiên Lâm.
Ngay khi di động vang lên, cậu lập tức buông Ipad trong tay xuống, mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cậu không có lập tức nghe máy mà là làm bộ làm tịch đợi vài giây.
"Có chuyện gì?"
Bộ dạng không tình nguyện này làm ra còn rất giống, Mộc Dao âm thầm nở nụ cười, trước lúc cô ra đây thì bọn họ vừa chơi bài với nhau xong, cô thắng cậu mấy chục ván, búng trán cậu đến nỗi mỏi cả tay, thấy vậy cậu liền nhân cơ hội làm nũng nói muốn cô cũng để cậu thắng mấy ván, cô không đáp ứng, cho nên cậu liền "không vui" như vậy.
Mộc Dao không đáp, hỏi lại cậu: "Hiên Lâm, cậu đang làm gì vậy?"
"Mình...... mình mới chơi cờ với mẹ." Sau đó lại hỏi: "Gọi điện thoại cho mình làm gì?"
Có đôi khi, nói sang chuyện khác là biểu hiện của chột dạ, Mộc Dao cũng không vạch trần cậu, cười tủm tỉm nói: "Bởi vì mình nhớ cậu."
Quý Hiên Lâm ngây người một chút, sau đó biểu tình mừng như điên mà giơ tay lên trời tạo một biểu tượng chữ V thắng lợi
, sau đó còn ở sân phơi hưng phấn xoay tròn hai lần.
Thật là ngốc ngếch, nhưng mà cô thích.
Khóe miệng Mộc Dao cao lên, sau đó giả vờ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nghe được thanh âm của cô mới đình chỉ hành động ngốc ngếch lại, thu hồi nụ cười sáng lạn trên mặt, cầm điện thoại dời khỏi môi thanh giọng một chút, qua ba giây mới đem di động dời trở về, mở miệng lần nữa thì ngữ khí đã không còn gợn sóng.
"Không phải mới vừa rời khỏi nhà mình không lâu sao, trước kia cũng không thấy cậu nhớ mình như vậy."
"Đó là bởi vì trước kia cái trán của cậu không có bị mình búng hồng, hiện tại mình đặc biệt muốn nhìn xem cái trán của cậu, thật đó."
"...... Cho nên cậu nói nhớ mình kỳ thật là......"
"Ừ, chính là muốn búng cậu, còn nữa, kỳ thật vừa rồi mình đã quên nói cho cậu chuyện này, xúc cảm cái trán của cậu cũng không tệ lắm."
"............"
Mộc Dao cắt đứt điện thoại, liền thấy vẻ mặt cậu sống không còn gì luyến tiếc mà ngã vào ghế nằm, đại khái là bởi vì buồn bực nên cậu còn lăn qua lăn lại mấy cái.
Cô cười cười, trở về nhà.