Hiện tại Quý Hiên Lâm đối với cô đặc biệt nhiệt tình, giống như một con Teddy động dục ...... khụ, kỳ thật không có khoa trương như vậy nhưng dù sao gần đây cậu cũng rất thích cọ cọ vào người cô, càng gần ngày chia lìa thì cậu lại càng như thế.
Mặt ngoài thì Mộc Dao dùng lời lẽ chính đáng "phê bình" cậu, nhưng đại bộ phận cô đều làm bộ như không phát hiện mình bị ăn đậu hủ.
Đối với hiện trạng này, trong sự vừa lòng Quý Hiên Lâm vẫn lộ ra chút không thỏa mãn, trong sự thỏa mãn thì Mộc Dao lại lộ ra chút không hài lòng.
Một ngày trước ngày chuẩn bị rời khỏi thành phố W, khi cô từ nhà họ Quý ra tới thì gặp được Yến Giai Lâm, cô ấy đang bỏ hành lý vào chiếc xe đang đỗ ven đường, Yến Giai Lâm cũng rất nhanh liền phát hiện Mộc Dao, thấp giọng nói với cha mẹ mấy câu, Yến Giai Lâm liền đi về phía cô.
Mộc Dao nhìn hộ chiếu trên tay Yến Giai Lâm, kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn xuất ngoại?"
Chuyện này quá ngoài ý muốn, căn bản không có một tia dự liệu nào.
Yến Giai Lâm cao hơn Mộc Dao một cái đầu, cô cúi đầu cười cười, vẫn tươi đẹp mê người như cũ.
"Ừ, mình được trường đại học
Nhã Tư Địch* ở nước M tuyển chọn. Đúng rồi, nghe nói cậu cũng sắp nhập học, chúc mừng cậu."
*Theo thường lệ thì đây hẳn là một cái tên tiếng anh, cv hay phiên âm từ tiếng anh thành như vậy, mình chịu, không tra được từ tiếng anh gốc của nó là gì.Nhã Tư Địch là học viện âm nhạc đứng đầu thế giới.
Mộc Dao nhoẻn miệng cười: "Cám ơn, cũng chúc mừng cậu, hy vọng hết thảy đều thuận lợi."
Chúc phúc là thật tình, Yến Giai Lâm này đi một cái chính là đi rất nhiều năm, cho dù không đi thì Yến Giai Lâm cũng đã không thể trở thành uy hϊếp giữa cô và Quý Hiên Lâm. Dù sao Yến Giai Lâm cũng không có làm những chuyện ghê tởm gì như những nữ phụ ác độc kia, cho nên Mộc Dao cũng thật tình hy vọng cô nàng này có thể tìm được hạnh phúc của mình.
"Cám ơn cậu."
Yến Giai Lâm nhìn Mộc Dao, trong đôi mắt đẹp đều là ý cười, cô chuyển tầm mắt về phía nhà họ Quý, than thở nói: "Cậu biết không, kỳ thật mình rất hâm mộ cảm tình của cậu và cậu ấy. Mình còn nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy các cậu, trong lòng mình muốn chạy qua chơi cùng các cậu nhưng mình lại không làm như vậy, cũng không dám làm vậy, bởi vì ở nhà mình vẫn còn bài tập phải làm." Cũng bởi vì cha mẹ không cho cô nói chuyện với người xa lạ.
Mộc Dao cũng theo cô nhìn về phía nhà họ Quý, đúng lúc nhìn thấy Quý Hiên Lâm cầm di dộng đứng ở sân phơi nhà cậu, cậu không có phân tâm nhìn qua phía bên này mà là ngồi xuống ghế nằm, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào di động, tựa hồ đang đợi tin tức mình muốn.
Cho dù không phải vì nhiệm vụ của hệ thống mà chỉ đơn giản là vì tên ngốc thường xuyên ngây ngô trước mặt cô này thì cô cũng không hối hận lúc trước mình đã cản trở chuyện Quý Hiên Lâm quen biết Yến Giai Lâm ở D12.
Cô nhướng mày, nhân cơ hội hỏi: "Cho nên lúc học cấp hai cậu mới có thể làm ra những chuyện không phù hợp với tính cách của cậu kia sao?"
"Không phải."
Sự hoài niệm trong mắt Yến Giai Lâm biến mất, cô dời tầm mắt về, mỏi mệt nói: "Lúc bắt đầu là vì bất đắc dĩ, sau đó là bởi vì mình thật sự cũng muốn có được một phần cảm tình thuần túy, cũng muốn có một người bạn chơi cùng."
Cho nên cuối cùng thì nguyên nhân bất đắc dĩ đó là cái gì? Mộc Dao đang định nhân cơ hội hỏi thì vợ chồng nhà họ Yến bên kia đã gọi Yến Giai Lâm, cô lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Mộc Dao.
"Nếu nhân sinh có thể lại tới một lần, lúc sáu tuổi, mình nhất định sẽ dũng cảm bước ra nửa bước về phía các cậu."
Sau khi nói xong, Yến Giai Lâm liền xoay người về chỗ cha mẹ mình, trước khi ngồi vào trong xe, ma xui quỷ khiến mà Yến Giai Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quý Hiên Lâm một cái, nhưng lực chú ý của cậu trước sau đều chỉ đặt trên Ipad và di động, một chút cũng không có chú ý tới cô.
Cô thở dài, than xong cũng không biết vì sao mình lại than, cô xem nhẹ sự khó chịu phảng phất như muốn cho cô hít thở không thông trong lòng kia, sau đó không hề do dự ngồi vào xe.