Chương 83: Anh có một chú chó muốn tặng cho em (27)

Mộc Dao lẳng lặng nhìn Quý Hiên Lâm rời đi, không có đuổi theo. Ngôn Diệp điền nguyện vọng một vào đại học H là chuyện cô mà thật sự không biết, hơn nữa trừ ba mẹ mình và ba mẹ Quý ra cô cũng không có nói với ai chuyện cô điền vào học viện mỹ thuật.

Cho nên Quý Hiên Lâm đã hiểu lầm cô và Ngôn Diệp thông đồng với nhau để cùng đi thành phố H ...... Đây là chuyện ngoài ý muốn trong kế hoạch của cô nhưng đây thật sự chỉ là một cái trùng hợp.

Cô...... đã chọc Quý Hiên Lâm thương tâm rồi.

Không lâu sau đó thư thông báo trúng tuyển của Quý Hiên Lâm cũng đến, là đại học W không thể nghi ngờ, vợ chồng nhà họ Quý cao hứng, vợ chồng nhà họ Hà cũng cao hứng thay cậu, chỉ có đương sự là vẫn rầu rĩ không vui.

Mộc Dao đến nhà họ Quý tìm cậu vài lần, nhưng Quý Hiên Lâm nếu không phải tránh mặt không gặp thì cũng chính là đầy mặt lạnh nhạt, bốn người lớn hoặc nhiều hoặc ít cũng đều nhìn ra hai người đang có chuyện không thoải mái.

Mộc Dao thấy Quý Hiên Lâm còn nổi nóng liền đi thỉnh ngoại viện tới trợ trận.

Mẹ Quý thấy con trai vẫn luôn rầu rĩ không vui cũng có chút đau lòng, cậu đang tuổi lớn nhưng trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn không phấn chấn, không muốn ăn cái gì, cả ngày nếu không phải là ngồi phát ngốc bày ra một bộ sống không còn gì luyến tiếc thì cũng chính là nhốt mình trong phòng nằm thành một cái xác, những bạn nam khác tới tìm thì cậu cũng không hề hứng thú nồng đậm ra ngoài chơi với người ta giống như trước.

Mẹ Quý cảm thấy hiện tại Quý Hiên Lâm tựa như một con thú đứng ngồi không yên vì bị nhốt trong l*иg.

Ngày nọ, nhân lúc Quý Hiên Lâm còn không khóa phòng bà mở cửa đi vào, cậu đang chơi Super Mario, trong màn hình Mario hết lần này đến lần khác liên tục chết ở cùng một địa phương, có thể thấy được cậu đang thất thần.

Bà đứng ở phía sau, dịu dàng hỏi: "Bảo bối, gần đây làm sao vậy con? Con xem con đi, đều gầy một vòng."

Quý Hiên Lâm lắc đầu một chút, tiếp tục mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Gần đây cũng không thấy Dao Dao đến nhà mình nữa, con đang bực bội gì với con bé à?"

Động tác của cậu tạm dừng một chút, Mario lại lần nữa bỏ mình.

Mẹ Quý thở dài, cậu không có thiên phú học nghệ thuật, hơn nữa đại học H không bằng đại học W, cho nên thành phố H cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Nếu con trai có thể tiến vào đại học W, đó đương nhiên là không còn gì có thể tốt hơn, lại nói, có người làm cha mẹ nào mà không thương con mình? Bà cũng luyến tiếc để cậu phải rời nhà xa như vậy.

Bà hận sắt không thành thép chọc vào vai của cậu một chút: "Con đó, cái tính tình hũ nút này giống hệt như ba con, kỳ thật từ rất sớm thì ba mẹ đã biết quyết định của Dao Dao rồi, chúng ta không nói cho con biết là vì không muốn ảnh hưởng đến thành tích của con."

Quý Hiên Lâm sửng sốt, buông xuống đồ vật trong tay, không thể tin tưởng quay đầu nhìn bà: "Chỉ có con là không biết?!"

Mẹ Quý cười cười: "Trừ bỏ bốn người lớn chúng ta và bản thân Dao Dao ra thì không có người khác biết."

Vậy...... chẳng phải là cậu đã hiểu lầm chuyện nào đó? Quý Hiên Lâm bắt đầu cảm thấy không xác định.

Kỳ thật ngày đó cậu chỉ là quá tức giận mới có phản ứng lớn như vậy, hơn nữa lúc ấy trong lòng cậu càng nhiều là kinh hoảng...... Cậu sợ mình bị người kia thay thế.

Không thể trách Quý Hiên Lâm nghĩ nhiều, cũng không phải cậu không có lòng tin với chính mình mà bởi vì nhiều người trong trường đều nói Dao Dao và tên họ Ngôn kia rất xứng đôi, ngay cả chính cậu khi nhìn thấy bọn họ đi cùng một chỗ cũng đều không thể không thừa nhận điểm này.

Mẹ Quý thấy Quý Hiên Lâm không biết nghĩ tới cái gì mà thần sắc càng thêm uể oải, bà đau lòng xoa xoa đầu tóc đen mềm mại của cậu, nhẹ giọng trấn an: "Con trai à, Dao Dao cũng không có sai, con bé làm vậy đều là vì muốn tốt cho con, mẹ biết hai đứa làm bạn với nhau từ nhỏ đến lớn nên tình cảm đương nhiên sẽ không bình thường, nhưng mà con trai ngốc của mẹ à, kỳ nghỉ đến không phải hai đứa còn có thể gặp nhau sao?"

Trong lòng cậu chỉ còn lại một tia oán khí nhưng vẫn mạnh miệng nhỏ giọng nói thầm: "Đại học W cũng có ngành quốc hoạ."

Mẹ Quý hỏi cậu: "Vậy con có biết vì sao từ nhỏ Dao Dao đã phải học quốc hoạ không?"

Quý Hiên Lâm mờ mịt lắc đầu, Mộc Dao chưa từng nói với cậu, cậu chỉ biết là tựa hồ cô rất có thiên phú, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?

"Ông ngoại của Dao Dao chính là một vị đại sư quốc họa nổi tiếng, chỉ là người nhà họ Hà điệu thấp mà nhà chúng ta lại không rành về cái vòng luẩn quẩn này cho nên chúng ta mới không biết mà thôi. Bởi vậy cho dù con bé có muốn lưu lại thì bên chú Hà của con có tám phần là sẽ không đồng ý."

Quý Hiên Lâm sửng sốt, cái này thì đúng thật là cậu không biết, cậu chỉ biết là gia đình ông ngoại cô đều ở thành phố H mà thôi.

Nghe xong giải thích, cảm giác không thoải mái trong lòng cậu cũng gần như tiêu tan hết, cậu thả lỏng tâm thần, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhìn về phía lão mẹ nhà mình hỏi:

"Mẹ, sao mẹ lại biết chuyện này rõ như vậy?"