Chương 79: Anh có một chú chó muốn tặng cho em (23)

Vừa dứt lời, mẹ Quý liền không chút nào chột dạ mà lên lầu.

"......"

Đây mà là mẹ ruột sao? Thật là đáng giận!!

Quý Hiên Lâm cũng không giận dỗi được bao lâu, hơn nữa còn chủ động mở miệng nói chuyện với Mộc Dao, nguyên nhân là sinh nhật của hai người bọn họ sắp đến, đúng lúc là vào cuối tuần, một người là thứ bảy, một người là chủ nhật.

Theo tập tục quê quán của nhà họ Hà thì trong khoảng thời gian từ mười tuổi đến năm mươi chín tuổi chỉ có những sinh nhật tuổi hàng chục mở đầu như hai mươi, ba mươi,... mới có thể làm lớn, nếu không thì sẽ có chỗ này không tốt, chỗ kia không may gì gì đó. Vì con mình nên vợ chồng nhà họ Hà cũng làm theo tập tục này, vợ chồng nhà họ Quý biết được chuyện này, ngẫm lại cũng cảm thấy chỉ là một cái sinh nhật mà thôi, tin một chút cũng không có gì tổn thất, còn nếu là thật thì cũng có thể tích phúc cho con mình.

Cho nên từ mười tuổi trở đi, người lớn hai nhà chưa bao giờ tổ chức sinh nhật lớn cho bọn họ.

Bởi vì ngày sinh nhật của Mộc Dao và Quý Hiên Lâm kế nhau nên người hai nhà đều cảm thấy đây là duyên phận khó được, không biết là vị ba ba nào đề nghị hai nhà thay phiên nhau làm sinh nhật cho bọn họ trước, một vị ba ba khác vừa nghe liền cảm thấy làm vậy vừa bớt việc lại còn thêm náo nhiệt, thật là tốt! Vì thế vỗ đùi một cái liền đồng ý.

Thay phiên nhau làm, tức là năm thứ nhất, vào ngày sinh nhật của Mộc Dao, người hai nhà tụ họp ở nhà họ Hà cùng nhau ăn một bữa cơm chiều náo nhiệt sau đó phát cho hai vị tiểu thọ tinh một bao lì xì, sinh nhật của hai người bọn họ cứ như vậy mà cùng nhau qua. Chờ đến năm thứ hai, vào ngày sinh nhật của Quý Hiên Lâm, người hai nhà sẽ ở nhà họ Quý cùng nhau chúc mừng cho bọn họ, cũng sẽ có bao lì xì theo thường lệ.

Mộc Dao và Quý Hiên Lâm cứ như vậy mà cùng nhau trải qua bảy cái sinh nhật náo nhiệt, bởi vì chỉ có người trong nhà ở bên nhau ăn một bữa cơm ấm áp cho nên bọn họ cũng không có nói ngày sinh nhật của mình với người khác, lần này không biết Ngôn Diệp từ đâu mà biết được ngày sinh nhật của Mộc Dao, dù sao cậu cũng là người tặng nguyên bộ dụng cụ quốc hoạ làm quà sinh nhật cho cô trước.

Quà sinh nhật mà, tặng thì nhận thôi, vốn dĩ cô cũng không có áp lực tâm lý gì nhưng sau khi cô nhận được mới phát hiện món đồ mà Ngôn Diệp tặng không phải là những thứ mà chỉ cần bỏ ra mấy chục đồng tiền là có thể mua được trong tiệm như vậy, nghe nói nguyên một bộ này phải mất vài ngàn tệ.

Ý tưởng đầu tiên của Mộc Dao đó là, cái sự phá sản này của Ngôn Diệp càng ngày càng giống tiêu chuẩn của một nam chính......

Tuy rằng là quà sinh nhật nhưng mà giá trị của món lễ vật này lại có chút không thỏa đáng, dù sao hiện tại bọn họ vẫn chỉ là học sinh, nói không chừng vài ngàn tệ đó chính là tất cả tiền tiêu vặt để dành của Ngôn Diệp. Mộc Dao nghĩ nghĩ, quyết định trả lại một phần lễ vật cho cậu ta, cho nên vào ngày sinh nhật của mình, cô liền lôi kéo Quý Hiên Lâm đi dạo trung tâm thương mại.

Nam sinh mà, độ nhiệt tình đối với chuyện đi dạo phố độ đều không cao, huống chi mục đích còn là chọn lễ vật giúp người mà cậu nhìn không thuận mắt, cho nên cậu càng thêm không có kiên nhẫn.

Quý Hiên Lâm đi theo phía sau Mộc Dao, không tình nguyện nói: "Mình không thích chọn lễ vật cho người khác vào ngày sinh nhật của mình." Dừng một chút lại bổ sung: "Trừ việc mua cho cậu."

Năm nay là năm thứ tám bọn họ cùng nhau trải qua sinh nhật, đến lượt tổ chức ở nhà họ Quý, cho nên cậu rất đương nhiên mà cự tuyệt.

Mộc Dao lôi kéo cậu, giải thích một lần tiền căn hậu quả với cậu, không biết câu nào của cô chọc trúng trái tim yếu ớt của Quý Hiên Lâm mà cậu dừng lại không đi nữa.

Cô tỏ vẻ bất mãn với hành vi vô cớ gây rối của Quý Hiên Lâm, trừng cậu: "Hôm nay cậu có muốn nguyên vẹn về đến nhà không hả?"

Bị cô hung dữ, oán khí của Quý Hiên Lâm với Ngôn Diệp càng lớn hơn nữa, đối diện với đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ không vui của cô, cậu nhìn quanh trái phải một chút liền dứt khoát kéo cô cùng ngồi xuống chiếc sô pha ngắm cảnh bên cạnh thang máy.

Cậu không còn là cậu bé bị cô nhìn xuống nữa, hiện tại cả người cậu đều tràn ngập lực lượng, Mộc Dao nhỏ xinh chỉ có thể bị cậu ấn ngồi xuống, nhưng mà cho dù cậu có cậy mạnh vì sức lực mình lớn thì về mặt khí tràng vẫn không đánh lại cô – dù cho hiện tại cậu còn đang tức giận.

Bên cạnh còn có một người khác đang ngồi, vì hình tượng nên Mộc Dao chỉ có thể trộm véo lấy một khối thịt rắn chắc trên cánh tay cậu, vừa véo vừa nhỏ giọng nói: "Tức chết mình".

Quý Hiên Lâm biết cô sẽ không dùng sức véo nhưng vẫn mang tức giận hỏi: "Tại sao cậu đối với tên họ Ngôn kia dịu dàng như vậy mà đối với mình lại hung ác như thế?!"

"Tại sao mình phải hung ác với người ngoài?" Mặt cô bày ra biểu cảm không thể hiểu được.

Người ngoài...... Người ngoài sao?

Không thể không thừa nhận, một khắc đó thể xác và tinh thần cậu thoải mái vô cùng, sự buồn bực đọng lại nội tâm lâu nay lập tức tiêu tán, suиɠ sướиɠ đến độ cả người đều nhẹ vài phần.

Ban đầu ý của Quý Hiên Lâm là muốn cho cô đã đi dạo lâu như vậy được nghỉ ngơi một hồi, nhưng vì nội tâm lâng lâng không có chỗ phóng thích nên cậu đầy mặt mỉm cười kéo cô lên, cười hì hì nói: "Đi thôi, chúng ta đi chọn quà sinh nhật, muốn mua cái gì thì cứ nói với mình, anh đây có tiền!"

Mộc Dao: "......"

Không phải chỉ có phụ nữ là có thể lật mặt nhanh hơn lật sách, đàn ông cũng giống vậy.