Lên cấp ba, cuộc sống của bọn họ cũng không có gì bất đồng với dĩ vãng, chẳng qua là thay đổi một bộ sách vở, thay đổi một đám bạn và thầy cô giáo, cũng thay đổi đường đi và phương tiện giao thông công cộng.
Điều làm Quý Hiên Lâm cảm thấy nhẹ nhõm và kiêu ngạo chính là, cuối cùng chiều cao của cậu cũng đã tăng hơn một chút so với học kỳ vừa rồi - đã như ý nguyện mà vượt qua được Mộc Dao, Quý Hiên Lâm mừng đến nỗi vừa đến chỗ vắng người thì cậu liền đắc ý đảo qua đảo lại quanh cô.
Lúc mới bắt đầu Mộc Dao còn cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu, lâu rồi cô cũng có chút không biết nói gì.
Chạng vạng hôm nay, lúc hai người sắp đến khu nhà thì Quý Hiên Lâm lại bắt đầu chơi đùa, cứ đứng đắn ở trước mặt cô chuyển qua chuyển lại, cô bị cậu xoay chuyển đến hoa cả mắt, kêu dừng lại nhưng tên này lại không nghe, Mộc Dao ra tay đem người ở trước mắt này vứt sang một bên.
Cô đã trưởng thành nên sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, huống chi mấy năm nay cô đều kiên trì luyện nhu đạo cho nên cô bỗng nhiên phát lực như vậy liền khiến Quý Hiên Lâm không kịp đề phòng phải lui về phía sau vài bước, đúng lúc này cậu dẫm phải một cái hố nhỏ trên mặt đường.
Vì thế một người cao một mét sáu mấy như cậu cứ như vậy mà bị cô nhẹ nhàng đẩy ngã.
Mộc Dao: "......" Đáng lắm, ai bảo cậu không biết đủ lâu như vậy.
Mộc Dao nhìn xuống xem cậu định trào phúng một cái như bình thường thì bỗng nhiên phát hiện, gương mặt và hình thể của cậu cũng đã nẩy nở trong lúc bất tri bất giác, tiểu shota mềm manh của ngày xưa hiện đã trở thành một tiểu thiếu niên soái khí.
Lúc này cô mới như ở trong mộng tỉnh lại, có thể là bọn họ đã ở bên nhau lâu ngày cho nên người mơ hồ với diện mạo của đối phương không chỉ có Quý Hiên Lâm mà ngay cả chính cô cũng như vậy...... đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Cô thở dài một hơi trong lòng, dù sao cũng là do mình không chú ý mới làm hại cậu té ngã, Mộc Dao nhẹ giọng: "Xin lỗi, nhanh đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm."
Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã khiến cho lòng tự trọng của Quý Hiên Lâm có chút bị nhục, cậu không tin mình lại dễ dàng bị một nữ sinh nhỏ xinh đẩy ngã như vậy, vì thế cậu nằm trên mặt đất ăn vạ.
"Mình không nhận lời xin lỗi này, trừ phi cậu kéo mình lên."
Muốn lên trời à, Mộc Dao không muốn ý đồ của cậu thực hiện được, cô liếc một cái về phía người đang lăn lộn trên mặt đất nói: "Đòng phục của cậu bẩn rồi."
Quý Hiên Lâm vẫn luôn không thích đồng phục trường cấp ba, chê bai nó làm thiệt hại một nửa sự soái khí của cậu, nên đương nhiên cậu sẽ không để ý tới nó, cậu còn đưa tay ra sau gối đầu, vô cùng thảnh thơi nhìn cô: "Dù sao cũng là do cậu đẩy mình, bẩn thì có cậu tham gia giặt phụ."
Ồ, còn rất quật cường, Mộc Dao mỉm cười với cậu, sau đó nhẹ nhàng "Phi" một tiếng: "Kệ cậu."
Nói xong cô xoay người đi mất, không được vài bước liền nghe thấy giọng nói không chút sợ hãi nào của người phía sau.
"Đứng lại, cậu xem đây là cái gì?"
Vốn dĩ cô không định để ý tới, nhưng nam sinh mà, không chơi với cậu thì cậu sẽ không chịu bỏ qua, Mộc Dao làm bộ tò mò xoay người, sau đó liền nhìn thấy chùm chìa khóa của cô hiện đang xoay vòng vòng trên ngón trỏ tay phải của cậu.
Hẳn là tên nhóc này nhân lúc cô không chú ý đã móc ra từ trong cặp sách của cô, gần đây cậu thường xuyên làm loại chuyện này.
Quý Hiên Lâm cười tủm tỉm nói: "Bà nội Hà còn đang nằm viện đúng không, lúc này hẳn là dì Hà vẫn còn ở trong bệnh viện chăm sóc cho bà nội cậu, theo thường lệ thì chú Hà dì Hà tan ca xong sẽ đến bệnh viện một chuyến mới có thể về...... Nếu không có chìa khóa nha, có người phải đứng trước cửa nuôi muỗi ít nhất ba tiếng, ôi, đáng thương quá."
Mộc Dao cười như không cười nhìn cậu, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Ngốc bạch ngọt, cậu đã quên cái thang bằng gạch mà trước kia cậu dạy mình làm rồi à?"
Động tác xoay chuyển chìa khóa ngừng lại, cậu không vui lẩm bẩm: "...... Cậu mới ngốc bạch ngọt thì có."
"Đừng trách mình không nhắc cậu." Cô nhìn về phía sau cậu liếc mắt một cái, nụ cười gia tăng: "Phía trước hai trăm mét có một chiếc Maybach màu trắng đang tiến gần về phía cậu."
Sau khi nói xong Mộc Dao liền nhún vai lướt qua cậu, Quý Hiên Lâm ở chỗ cô mới không biết xấu hổ còn ở trước mặt những người khác vẫn rất không muốn bị mất mặt, bao gồm ở trước mặt người nhà của cậu.
Gần đây mẹ Quý rất thích lái chiếc xe mà cô vừa nói kia, cậu nghe được lời cô nói liền phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau xem nhưng lại bị lùm cỏ chặn tầm mắt, vì thế cậu sợ tới mức lập tức bật người đứng lên.
Nhưng...... Đừng nói Maybach, đến chim cũng không có con nào.
Lại lần nữa bị lừa, Quý Hiên Lâm đành phải u buồn đi theo phía sau cô, đến cửa nhà mình nhưng cậu cũng còn không chịu trả chìa khóa cho cô.
Đương nhiên Mộc Dao liền đi tìm mẹ Quý làm chủ, bộ dạng "bị ăn hϊếp" đáng thương này của cô lại khiến cho mẹ Quý trìu mến, một lần nữa cô liền thuận lý thành chương bị giữ lại nhà họ Quý ăn cơm chiều.
Bà nội Hà nằm viện hơn nửa tháng, đây đã là lần thứ mười cô ở lại nhà họ Quý ăn cơm chiều.