Chương 66: Anh có một chú chó muốn tặng cho em (10)

Yến Giai Lâm dần thoát ly khỏi đội ngũ nhỏ của bọn họ, lúc trước là không có thời gian chơi cùng bọn họ, lúc sau là không còn đi học cùng bọn họ nữa, nghe nói vừa tan học đã bị tiếp đi học đàn violon, khiêu vũ gì đó, mẹ Hà trong lúc vô tình nghe được việc này cũng dự định cho bảo bối nhà mình đi học một lớp.

Mẹ Hà cầm một trương danh sách các môn tài nghệ, ngón tay chỉ vào một cái tên trong đó, giọng nói dịu dàng: "Bảo bối, chúng ta học vũ đạo được không? Những tiểu công chúa biết khiêu vũ đều rất có khí chất đó nha."

Những cái tên đó làm Mộc Dao hoa cả mắt, lúc "sinh thời" cô từng học vũ đạo một đoạn thời gian, cho nên hiện tại cô không có bao nhiêu hứng thú với nó, cô lắc đầu.

Mẹ Hà biết con gái nhà mình trưởng thành sớm, thành tích đều luôn đứng đầu, thầy cô giáo nói trí thông minh của bảo bối nhà mình được gọi là thiên tài. Đứa bé có chỉ số thông minh cao, trưởng thành sớm là chuyện rất bình thường, vậy hẳn sẽ thích những thứ tương đối "trưởng thành".

Vì thế mẹ Hà nghĩ nghĩ, ngón trỏ di chuyển, hỏi: "Vậy cờ vây thì sao? Cái này rất khó, hơn nữa rất yêu cầu chỉ số thông minh, siêu thích hợp với bảo bối nhà chúng ta."

Mộc Dao lại lắc đầu, cô luôn không có hứng thú với các loại cờ, ngay cả cờ caro cô còn không chơi, thấy Mẹ Hà cũng không nhụt chí mà lại định giới thiệu một cái khác, cô vội vã cắt ngang lời bà: "Mami, con muốn học nhu đạo."

Mẹ Hà vẫn luôn muốn bồi dưỡng con gái thành một cô công chúa nhỏ có khí chất lại có nội hàm nên nghe cô nói xong liền bị kinh hách.

"Bảo...... Bảo bối, cái đó rất vất vả...... Lại còn dễ bị thương, chúng ta vẫn nên học ca hát, hội họa gì đó đi con."

"Không, mami, con chỉ muốn học nhu đạo, tương lai lớn lên còn có thể bảo vệ cho mami và ba ba." Cô hơi nghiên cái đầu nhỏ, chớp đôi mắt to trắng đen rõ ràng của mình, mặt đầy mong đợi kéo góc áo của mẹ Hà.

Mẹ Hà: "......"

Học nhu đạo cũng không phải là Mộc Dao nhất thời hứng khởi, mà là vì tính tình hiện tại của Quý Hiên Lâm giống như một chiếc diều trên không, một khi cắt dây cho cậu thì khó có thể tưởng tượng "con diều" này sẽ rơi xuống đất hay vẫn tiếp tục bay xa hơn, chuyện này thật sự ...... rất khó khống chế, cho nên cô mới muốn học chút thuật phòng thân để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mộc Dao kiên trì với tính toán nhỏ nhặt này của mình, mà mẹ Hà cũng kiên quyết không buông tay kế hoạch đem con gái mình chế tạo thành "phong cách văn nghệ vạn người mê", cuối cùng vẫn là ba Hà ra mặt làm quyết định cho hai mẹ con đang rối rắm.

Mộc Dao có thể luyện nhu đạo nhưng cô cũng phải học quốc hoạ.

Quý Hiên Lâm biết được tin tức này liền vội vã đi tìm Mộc Dao, một mặt thì lo lắng cô sẽ rời xa mình như Yến Giai Lâm, một mặt bắt đầu tưởng tượng.

Quý Hiên Lâm biết cô là một cô gái nhỏ nũng nịu, trầy da một chút đều có thể sưng lên bầm tím rất lâu, mỗi lần đều phải do cậu thổi thổi miệng vết thương mới không kêu đau! Nhưng hiện tại cô gái nhỏ sợ đau này lại muốn đi học nhu đạo...... Quý Hiên Lâm không khỏi nghĩ tới lần trước sau khi cậu bị đánh, tuy rằng cô mắng cậu, nhưng trước khi vết thương của cậu khỏi hẳn thì mỗi ngày cô đều đến bôi thuốc giúp cậu, còn thổi thổi giúp cậu......

Bà nội Hà ngủ trưa trên lầu, Mộc Dao ngồi sô pha ăn kem, tập trung xem phim truyền hình, sau đó cô liền nghe thấy xen lẫn trong tiếng ve kêu là một tiếng "chim" kỳ lạ.

Thời tiết oi bức, bên ngoài mặt trời lại rất độc ác, cô đội nón che nắng, không tình nguyện đi ra ngoài sân, vén ra mấy cây thiết tuyến liên, liền nhìn thấy bạn nhỏ Quý Hiên Lâm mồ hôi đầy đầu đứng ở bên ngoài.

Thông qua chỗ chạm rỗng trên mặt tường, Mộc Dao múc một khối kem mà mình chưa kịp ăn đưa qua chỗ Quý Hiên Lâm, vốn tưởng rằng cậu sẽ không ăn nhưng không ngờ cậu liền một ngụm nuốt vào.

"...... Tìm mình chi vậy? Mình nói cho cậu biết, mình sẽ không đi D12 nữa đâu."

D12 chính là căn nhà hoang mà trước kia bọn họ thường đi ―― Là địa điểm cố định mà bạn nhỏ Quý Hiên Lâm dùng để sao chép bài tập, không lâu trước đây Mộc Dao đã được nghe lí do nơi đó bị hoang phế, vì vậy mà cô có lý do hợp tình hợp lý để cự tuyệt "gặp lén".

Căn nhà đó từng có ba đời chủ, mỗi một đời đều là sau khi ở vào ở nơi đó vừa đủ ba tháng thì hoặc là ở nhà, hoặc là ở bên ngoài đều sẽ ly kỳ chết đi, mặc kệ có phải là trùng hợp hay không, dù sao ai cũng không thể bỏ qua việc nơi đó lộ ra cảm giác âm trầm, vì thế cô liền nương theo danh nghĩa sợ hãi mà mỗi ngày nằm ở nhà.

Cô cũng không muốn dung túng tên nhóc này gian lận nữa.