Giọng nói của bé gái mềm mại ngọt ngào, bên trong lại chứa đầy lo lắng, mẹ Quý nghe xong thì vui mừng vô cùng, phát hiện cô bé này yên lặng chảy nước mắt thì vội vàng ngồi xổm xuống vừa lau nước mắt giúp cô vừa dịu dàng an ủi.
"Con đừng lo, con đừng thấy hiện tại nó kêu lớn tiếng như vậy mà tưởng nó đau đớn lắm, kỳ thật chú con cũng không có dùng bao nhiêu sức lực đâu."
Mộc Dao chớp đôi mắt mang nước, mềm mại gật đầu: "Dạ" một tiếng, nhưng mà nghe thấy cậu càng khóc càng thảm thiết...... có vẻ ba Quý sẽ không nhẹ tay thì phải.
Mẹ Quý thấy bộ dạng thuận theo này của cô quá đáng yêu, dặn dò một tiếng liền lên lầu. Không mất bao lâu bà liền mang một túi giấy đi xuống, sau đó không nói hai lời liền nhét vào tay Mộc Dao, vô cùng dịu dàng nói: "Chuyện này là Hiên Lâm làm không đúng, con đừng sợ, dì sẽ bảo nó xin lỗi con, nếu lần sau nó còn dám ăn hϊếp con như vậy thì con cứ tới tìm dì, dì sẽ làm chủ cho con biết không?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu, rũ mắt xuống nhìn thì thấy trên túi giấy có in logo của một cửa hàng bánh ngọt đắt tiền nước ngoài, một túi bánh hạnh nhân không tới hai gram như vầy ít nhất cũng phải
ba ngàn tệ*.* khoảng 10.029.000 VNĐ ( tui tra gg á)
Mộc Dao biết được rõ ràng như vậy là bởi vì mẹ Hà cũng thích ăn bánh ngọt của nhãn hiệu này, hơn nữa nhãn hiệu này này còn là lần trước mẹ Hà giới thiệu cho mẹ Quý...... cho nên cô thừa dịp thời cơ tốt này mà xoát hảo cảm với mẹ chồng tương lai của mình, cô đưa tay đẩy túi giấy trở về.
Mẹ Quý thấy cô nhận, sau đó cô nhìn thấy tên nhãn hiệu thì liền đẩy trở về, nghĩ cũng biết là vì đứa nhỏ này thông minh hiểu chuyện cho nên bà không chỉ kiên định đưa nó cho cô mà còn tự mình đưa cô về đến cửa nhà họ Hà.
Quý Hiên Lâm không còn cơ hội thoải mái dễ chịu ở nhà gian lận nữa, ngày hôm sau gặp mặt, cậu thật sự trở thành gương mặt mướp đắng, nhưng mà chuyện này dù sao cũng là do mẹ mình tự phát hiện nên cậu cũng chỉ có thể một bên tự nhận xui xẻo xoa cái mông còn đau của mình, một bên lại an ủi tòng phạm Mộc Dao, bởi vì sau khi xảy ra chuyện này, cô vừa khổ sở lại vừa tự trách trước mặt cậu, tỏ vẻ đều do cô dung túng mới làm cậu bị đánh.
Bạn nhỏ Quý Hiên Lâm không biết chân tướng, cậu vừa kiêng kị mẹ mình vừa phải dỗ Mộc Dao bị "mất tâm tình" cho nên cũng ngoan ngoãn thành thật được mấy ngày, nhưng cậu an phận không bao lâu thì lại nghĩ ra một chủ ý xấu khác.
Từ thứ hai đến thứ sáu có mẹ Quý giám sát, cậu không thể tiếp tục sao chép, nhưng cuối tuần mẹ cậu đều sẽ ra ngoài dạo phố, đến viện thẩm mỹ, đi tìm bạn thân nói chuyện,... nên cậu liền nhân cơ hội này "vượt ngục" chạy đến nhà họ Hà xúi giục Mộc Dao ra cửa, sau đó hai người lại đi tới ngôi nhà hoang gặp nhau lúc đầu kia tiếp tục sao chép, sao chép.
Yến Giai Lâm vô cùng khinh thường loại hành vi này của bọn họ, nhưng mà cô cũng không nói với người lớn, chỉ yên lặng làm bài của mình.
Kỳ nghỉ đông lặng yên không một tiếng động tiến đến, lần này Mộc Dao lại đạt thành tích nhất khối, Yến Giai Lâm cũng vẫn như cũ xếp hạng nhì, mà thành tích của Quý Hiên Lâm thì...... vẫn cặn bã như cũ.
Hiện tại Quý Hiên Lâm đã lớn thêm một tuổi, nhưng cậu vẫn không đổi được tính tình bướng bỉnh như cũ mà càng lớn lại càng thêm bướng bỉnh. Lúc đi học còn không thể nhìn ra nhưng vừa tới nghỉ đông và nghỉ hè thì cậu liền điên loạn như một chú Husky, cả ngày nếu không phải leo lên nóc nhà lật ngói thì chính là xuống nước sờ cá, cái sự điên loạn đó có mười con trâu cũng đều không thể kéo trở lại.