Sau khi nói xong cô tạm biệt Quý Hiên Lâm rồi đi về hướng nhà mình, nhà họ Quý và nhà họ Yến ở ngay bên cạnh ngã ba, nhà cô thì phải đi vào trong thêm hai ba phút nữa mới đến.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Dao hiểu chuyện mà nói với mẹ Hà rằng bà không cần phải phiền toái tự mình đưa cô đến trường, bởi vì cô đã hẹn với hai người bạn của mình cùng nhau đi bộ đến trường rồi, mẹ Hà không yên tâm, cũng đi theo cô ra đứng chờ xem hai người bạn mà cô đã nói, lúc đi đến nhà họ Quý, trùng hợp gặp được mẹ Quý cũng đang đưa con trai mình ra cửa.
Một cách rất tự nhiên, hai người mẹ liền đứng ven đường giao lưu kinh nghiệm nuôi dạy con một hồi, chờ Yến Giai Lâm tới thì hai người mẹ cũng yên tâm cho ba bạn nhỏ cùng nhau ra cửa.
Từ sau ngày đó, ba người bọn họ thường xuyên đi học cùng nhau, có khi là Mộc Dao ra ngoài chờ họ, có khi là Quý Hiên Lâm đi vào gọi cô. Theo như cậu nói thì Yến Giai Lâm không muốn đi vào chờ chung với cậu vì dù sao đi vào một lát cũng phải đi ra, nếu vậy không bằng trực tiếp đứng ở bên ngoài chờ thì tốt hơn.
Con gái người ta nói cũng không sai, Mộc Dao cười cười dời đi đề tài.
Ngày từng ngày qua đi, bởi vì Mộc Dao và Quý Hiên Lâm chơi thân hơn cho nên cô thường xuyên đến nhà họ Quý làm khách, Quý Hiên Lâm cũng như vậy, ba mẹ Hà còn không biết tên nhóc này là người xúi giục con gái bảo bối của bọn họ trèo tường nên mỗi lần đều rất nhiệt tình chiêu đãi cậu.
Đương nhiên, bên nhà họ Quý cũng đối xử với Mộc Dao rất tốt, từ khi mẹ Quý biết mặc kệ là thực hành hay là thi cử thì Mộc Dao cũng đều đứng đầu toàn trường, bà liền vô cùng nhiệt tình đưa ra thỉnh cầu để khi nào cô tan học thì qua dạy Quý Hiên Lâm làm bài tập.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Quý Hiên Lâm, Mộc Dao trộm chớp chớp mắt với cậu, sau đó trên mặt lại vô cùng ngoan ngoãn đồng ý.
Từ đây về sau dưới sự cho phép của người lớn hai nhà, Mộc Dao liền thường thường xuyên ngồi lại nhà họ Quý một hồi, đóng lại cửa phòng ngủ, bạn nhỏ Quý Hiên Lâm liền đắc ý cầm sách bài tập của cô nằm trên bàn sao chép lại, sao chép xong, lúc mở ra cửa phòng thì cậu lại tiếp tục bày ra gương mặt mướp đắng trước mặt mẹ Quý.
Trên đường đưa cô trở về, cậu vỗ vỗ vai cô, lộ ra hàm răng trắng tinh của mình: "Không hổ là bạn tốt của mình, vẫn là luật cũ, ngày mai phần bánh hạt dẻ kia của mình đều cho cậu hết."
Mộc Dao cười gật đầu, làm ra một bộ bị người hối lộ.
Sao chép đi, tín nhiệm tôi đi, thả lỏng cảnh giác đi, dù sao những ngày khoái hoạt của cậu cũng không còn nhiều đâu.