Chương 60: Anh có một chú chó muốn tặng cho em (4)

Bạn nhỏ Quý Hiên Lâm sao chép bài tập đặc biệt thuần thục, hơn nữa cậu rất thông minh, chỉ sao chép những câu hỏi ở mức độ dễ và trung bình, không những vậy cậu còn cố ý chép sai mấy cái đáp án để lừa cô giáo, những câu hỏi mà cậu cảm thấy khó thì rất tiêu sái bỏ trắng không điền.

...... Tuy rằng những chỗ bỏ trắng xác thật có rất nhiều, nhưng những bài mà cậu đã sao chép phía trước cũng đã đủ đạt điểm tiêu chuẩn.

Mộc Dao tò mò hỏi: "Sao cậu không sao chép thêm mấy cái nữa đi?" Dù sao cũng đã sao chép, nếu sao chép nhiều thêm một chút còn có thể được khen là "tiến bộ" mà.

Cậu thần bí tới gần cô, đôi mắt đen nhánh liếc ngang liếc dọc, gương mặt mũm mỉm tràn đầy nghiêm túc, kết hợp với hai cánh môi mềm mại hồng hào khép mở, thoạt nhìn siêu cấp manh ~

"Như vậy là được rồi, sao chép nhiều quá ba ba mình sẽ phát hiện."

Ồ, hoá ra vị này là người từng trải, người khác đều sợ thầy cô sẽ phát hiện còn cậu thì lại sợ bị ba mình phát hiện.

Nhưng Mộc Dao vẫn không tin một người thông minh như vậy mà lại làm không được những câu hỏi tương đối đơn giản đằng trước, cô chỉ vào câu: "43-13 (__) 28 + 6", chỗ trống phải điền trong ngoặc chính là >, <, =, hỏi cậu: "Cái này cậu cũng không biết làm à?"

Quý Hiên Lâm nhìn nhìn, lắc đầu.

Cô lại chỉ một câu đơn giản khác "56 – 36 = ?", hỏi cậu: "Vậy cái này thì sao?"

Cậu lại nghiêm túc nhìn nhìn, vươn bàn tay đầy thịt của mình ra đếm ngón tay, sau đó quyết đoán quay đầu lại, vô cùng thản nhiên tiếp tục lắc đầu.

"Số quá lớn, mình trừ không được."

"......"

Sao cô lại có chút muốn cười thế nhỉ?

Quý Hiên Lâm sao chép bài tập của Mộc Dao xong liền tự động đưa Mộc Dao vào hàng ngũ "người một nhà", cậu thường xuyên hẹn cô ra gặp mặt, biết mỗi lần cô ra ngoài đều rất gian nan nên cậu liền đến bên ngoài nhà cô dạo một vòng, còn cho cô một cái đề nghị là từ chỗ tường bên kia nhảy ra sẽ tiện hơn.

Vì thế bạn nhỏ Quý Hiên Lâm chọn một ngày nhiều mây, tốn hết nửa ngày đi tìm gạch rồi vận chuyển về, sau đó thông qua chỗ chạm khắc trên bức tường, cậu lấy từng viên gạch đưa qua cho cô, để cô đem đến góc khuất chỗ bức tường mà cậu chỉ để xếp thành một bậc thang, xếp đến độ cao mà cô có thể bò ra ngoài thì gạch cũng vừa lúc dùng hết.

Tất cả đều chuẩn bị xong, như vậy vừa nhìn thật đúng là rất được, địa thế bên kia tường tương đối cao, cô nhảy từ trên tường xuống hoặc dẫm lên chỗ chạm khắc trên tường đi xuống cũng được, như vậy thì miễn được việc leo cây, cũng tránh xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa không chỉ thuận tiện mà nó còn không dễ bị phát hiện.

Lúc không dùng thì kéo mấy dây leo trên tường ra che lại nửa bên trên, nửa bên dưới thì chuyển một vài bồn hoa nhỏ đặt lên, nếu không chú ý nhìn kỹ thì người khác sẽ cho rằng nó chỉ là một cái giàn trồng hoa rất bình thường mà thôi. Còn mùa đông...... vậy thì lấy một nửa số gạch tới giấu ở chỗ khuất nơi góc "cầu thang", khi nào cô "vượt ngục" thì lại xếp vào là được.

Dù sao chỗ này cũng nằm ở tận bên trong góc trái khu vườn nên ngày thường sẽ không có ai chú ý tới nơi này, cho dù ba mẹ Hà phát hiện thì cũng không hoài nghi được, cậu còn dạy cô phải giải thích như thế nào nếu bị ba mẹ hỏi tới: Trong nhà quá buồn, bà nội không chơi cùng cũng không nói chuyện với cô, cho nên cô chỉ có thể tự mình xây cái giàn trồng hoa đó để chơi.

Chậc, Mộc Dao càng nghĩ càng cảm thấy Quý Hiên Lâm quá thông minh, biện pháp dùng gạch này cô cũng nghĩ tới, chẳng qua không tìm được gạch mà thôi, điều chân chính làm cô bội phục chính là cái đoạn mà cậu dạy cô kia.

Bởi vì nếu cô nói như vậy thì khẳng định sẽ khiến ba mẹ Hạ đau lòng và sẽ không đành tâm phá hủy "món đồ chơi" này của cô, đồng thời còn sẽ vì áy náy mà đối tốt với cô gấp bội.

Tuổi còn nhỏ mà đã biết cân nhắc nhân tâm...... Quả nhiên không hổ là người làm đại sự trong tương lai!

Khi người đàn ông của mình làm tốt cái gì thì nên dùng sức mà khen anh ta...... Tuy rằng hiện tại đối phương chỉ là một tên nhóc con. Vì thế Mộc Dao vừa cười tươi như hoa khen ngợi cậu, vừa lấy món bánh nhân gạo nếp mới lấy trong bếp ra khen thưởng cho cậu.

"Tay cậu còn chưa rửa, để mình đút cho cậu đi."

Quý Hiên Lâm cúi đầu xem bàn tay đen tuyền của mình, gật gật đầu, cậu dùng hai cánh tay ngắn nhỏ của mình nắm lấy dây leo rũ xuống từ trên tường, "ngao ô" một tiếng - ngậm vào miếng bánh ngọt được đưa ra từ bên kia tường.

Cậu rất an tĩnh khi ăn, hai má đầy thịt theo động tác nhấm nuốt của cậu mà căn tròn lên, đôi mắt tròn xoe thuần khiết nhấp nháy, trên mặt vẫn luôn là vẻ ngây thơ vô tội, thấy vậy trong lòng Mộc Dao mềm thành một đoàn.

Thật muốn xoa bóp một cái......

Cô mới vừa nghĩ như vậy thì ngón tay vươn ngoài tường của mình đã bị gặm một chút, tuy rằng hàm răng của cậu nhả ra rất nhanh nhưng đau đớn vẫn còn lưu lại trên ngón tay, cô lập tức hoàn hồn, thu tay lại, oán giận nói: "Đau quá nha, cậu không thể nhìn kỹ một chút hả."

Cậu vô tội và ủy khuất nhìn cô: "Ngón tay của cậu cũng trắng như bánh ngọt vậy đó, nhất thời mình nhìn không ra."

Thấy bên kia tường không có thanh âm gì, Quý Hiên Lâm ngày thường thích nghịch ngợm gây sự cũng không khỏi có chút thấp thỏm.

"Xin lỗi mà, lần sau mình sẽ chú ý." Giọng cậu mềm nhũn xin lỗi.