Mộc Dao tập trung nghe, nội tâm mừng thầm, đương nhiên phải tranh thủ hiện tại nam chính còn nhỏ mà làm thân trước, mà cho dù là người lớn hay con nít thì có tiếng nói chung luôn là biện pháp tốt nhất xóa bỏ cảm giác xa lạ.
Cô ngồi xuống nói: "Mình cũng thường xuyên bị bà nội nhốt lại, bà còn không để ý tới mình nữa cơ."
Ban nhỏ Quý Hiên Lâm giống như gặp được tri âm, lập tức đi ra nỗi đau mất đi "bạn thân" mà bắt đầu phun nước đắng "bà nội mình không tốt thế này thế nọ" với cô.
Mộc Dao vừa nghe vừa nghĩ, không phải ba tuổi là đã bắt đầu định hình rồi sao? Hình như các vị tổng tài nếu không phải là loại hình trầm mặc ít lời thì cũng là tà mị, nhưng mà hiện tại vị tổng tài tương lai này lảm nhảm như vậy, giống như...... có chút...... băng thiết lập nhân vật rồi?
Quý Hiên Lâm nói đến miệng khô lưỡi khô, sau đó liền thấy cô bé tựa như thiên sứ ở đối diện không nói lời nào mà chỉ bày ra một bộ ngây ngốc, nhưng mà bộ dạng này của cô thật là...... đáng yêu? Dù sao mỗi lần người khác khen cậu cũng đều dùng cái từ này.
Cậu nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu không nói lời nào?" Sau đó lại hỏi: "Hình như cậu cũng bằng tuổi mình đúng không, được sáu tuổi chưa?"
Mộc Dao: "Mình đã sáu tuổi bảy tháng rồi." Cô nghĩ: có lẽ chỉ là lúc nhỏ mới như vậy mà thôi, hẳn là trưởng thành thì có thể trầm ổn nội liễm.
"Oh! Mình cũng sáu tuổi bảy tháng nè."
Trùng hợp như vậy? Cô lập tức thừa thắng xông lên: "Sinh nhật của cậu là ngày mấy tháng mấy?"
Quý Hiên Lâm đang định đáp, nhưng nghĩ nghĩ một chút mới hỏi lại: "Vậy của cậu là ngày mấy tháng mấy?" Cậu muốn làm anh, không muốn làm em trai.
Thoạt nhìn tên nhóc này còn rất thông minh, Mộc Dao trừng đôi mắt tròn xoe hỏi: "Mình hỏi cậu trước mà? Mẹ mình nói cái gì cũng phải có thứ tự trước và sau."
Trời ơi? Nữ sinh trong trường tức giận lên đều rất xấu xí, sao cô bé này tức giận lên cũng vẫn đẹp như vậy nhỉ? Quý Hiên Lâm nghiêng đầu, thành thành thật thật trả lời: "Sinh nhật của mình là ngày 14 tháng 12."
Trời ạ? Đôi mắt cô trừng càng thêm tròn, gương mặt cũng càng thêm phúng phính.
Bạn nhỏ Quý Hiên Lâm vươn ngón trỏ chọc chọc, cô không phản ứng, cậu lại tò mò chọc chọc, sau đó mu bàn tay liền bị đánh một chút, cậu che lại mu bàn tay, ủy khuất hỏi: "Cậu còn chưa nói sinh nhật của cậu, mình đều đã nói hết rồi."
"......13 tháng 12."
"......"
Hai người bạn nhỏ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu không nói lời nào, một lát sau, bạn nhỏ Quý Hiên Lâm mới hít nước mũi một cái, Mộc Dao...... yên lặng móc ra khăn giấy từ trong túi đưa qua, đổi lấy được một nụ cười ngu ngốc của đối phương.
Trẻ con nên cũng không có nhiều tâm tư phức tạp như người lớn, rất dễ dàng liền thân nhau, hai người cùng nhau nói nói cười cười, tới giờ cơm trưa nên không thể không trở về, lúc này hai bạn nhỏ mới cùng nhau ra khỏi ngôi nhà hoang.
Lúc đi ra ngoài, Mộc Dao tinh mắt thấy được nơi xa có một cô bé xinh đẹp đang đứng, đại khái cũng bằng tuổi với bọn họ.
Cô bé ôm một con búp bê Tây Dương, an tĩnh nhìn bọn họ, không đến gần nhưng nhìn thấy bọn họ ra tới cũng không rời đi.
Không biết vì sao, Mộc Dao liền cảm thấy cô bé này có liên quan với nguyên kịch tình, vốn dĩ mỗi nhiệm vụ mà cô đυ.ng tới thì thời gian nguyên kịch tình diễn ra đều là khi mọi người đã trưởng thành, đây là lần đầu tiên hệ thống nhắc nhở cô phải tiếp cận nam chính khi còn bé, như vậy chỉ có một nguyên nhân để giải thích, đó là: Cô gái đầu tiên mà nam chính yêu nhưng không có kết quả chính là thanh mai trúc mã của anh.
Nghĩ đến đây, Mộc Dao nhìn về phía cô bé rất xinh đẹp kia, cô bé đó cũng đang lẳng lặng nhìn cô, trong lúc hai người nhìn nhau không có chút hàm nghĩa gì thì Mộc Dao cũng đã dẫn Quý Hiên Lâm còn đang nói chuyện với cô mà chưa có phát hiện ra cô bé kia đi sang hướng khác.
Vẫn là câu nói đó, đối với địch nhân tiềm tàng, tuyệt không thể cho hai người có cơ hội gì.
Lúc sắp chia tay, Mộc Dao không muốn bỏ qua cơ hội này, cô dùng thanh âm mềm mại hỏi cậu.
"Cậu không có bạn, mình cũng không có bạn, vậy chúng ta làm bạn với nhau được không?"
Bạn nhỏ Quý Hiên Lâm đang định hưng phấn gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, cười tủm tỉm hỏi cô: "Cậu đang học lớp một ở trường nào?"
"Học kỳ trước mình học ở lớp 1-2, ba ba của mình nói qua khai giảng sẽ cho mình chuyển tới lớp 1-1."
"Đương nhiên chúng ta là bạn của nhau rồi! Mình ở lớp 1-1, bài tập hè của lớp 1-1 và lớp 1-2 đều giống nhau cả đó, cậu làm xong chưa?"
Cái đó thì đương nhiên rồi, nhắm mắt cũng có thể làm, nhưng mà chưa kịp trả lời thì người bạn mới của cô liền nói tiếp.
"Hai ngày sau chúng ta cùng nhau làm bài tập đi, mình thấy các bạn nhỏ khác đều tụ lại làm với nhau cả, nhưng mà không có ai làm bài tập với mình...... Chúng hẹn gặp nhau ở chỗ lúc nãy được không?"
Mộc Dao cười tủm tỉm gật đầu, cô vĩnh viễn cũng không ngại có cơ hội gặp mặt nhiều.
Hai ngày sau, Mộc Dao chờ ba mẹ Hà ra cửa, chờ bà nội Hà tưới hoa hằng ngày xong cô mới mang theo cuốn bài tập đã làm gần hết của mình tìm cách "trốn" ra ngoài.
Đợi đến căn nhà cũ nát kia thì thấy Quý Hiên Lâm đã tới trước rồi, cậu vừa thấy cô đến thì hai mắt liền tỏa ánh sáng, vội vàng kéo cô đến chiếc bàn thoạt nhìn rất bẩn trong phòng.
"Mình không......"
Mộc Dao còn chưa nói xong thì cậu đã mạnh mẽ ấn cô ngồi xuống cái ghế đen tuyền.
Mộc Dao: "......"
Quý Hiên Lâm cười hì hì nói: "Yên tâm đi, sao mình có thể bạc đãi bạn của mình được chứ, bàn ghế đều đã được mình lau sạch hết rồi."
Sau đó cậu ngồi vào bên cạnh cô, vội vàng lấy bài tập nghỉ hè trong cặp ra, sau đó mặt đầy mong chờ nhìn cô.
Mộc Dao cho rằng cậu kích động vì cuối cùng cũng có người làm bài tập cùng, cô âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước mình cảm thấy bài tập quá đơn giản cho nên đã chừa lại vài bài cuối cùng không làm.
Cô cũng lấy cuốn bài tập ra, đang định cảm động vì mình đã cứu vớt thời thơ ấu cô độc của một thanh niên tốt trong tương lai thì không ngờ rằng...... cô mới vừa mở ra bài tập nghỉ hè thì người bạn mới của cô liền vui vẻ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cuốn bài tập của cô, đôi mắt sáng đến mức có thể phóng ra laser.
Bạn nhỏ Quý Hiên Lâm mở ra cuốn bài tập mà một chữ mình cũng chưa động vào, quơ quơ trước mặt, tám chiếc răng trắng phảng phất như phát sáng dưới ánh mặt trời.
"Bạn tốt à! Rút đao tương trợ một chút đi!"
Mộc Dao: "..............."
Tên học sinh tiểu học thành tinh này, cậu không lo học cho tốt mà chơi trò anh hùng vương giả để hố bài tập nghỉ hè của tôi làm gì?!